.Truyện ngắn của LOUISA CAMPBELL (Mỹ)

Họ làm tình với nhau lần đầu tiên là vào dịp Giáng sinh; anh bảo thấy như mình được về nhà vậy. Năm đó, anh mua tặng cô chiếc dây chuyền bạc có hình trái tim.

Rồi anh chuyển về ở cùng nhà trọ với cô. Cô rất hợp với anh và cả hai đều thấy tín hiệu tích cực hơn trong công việc. Anh cũng hợp với cô và cô bắt đầu viết trở lại. Giáng sinh năm sau đó, anh mua tặng cô một chiếc máy chữ nhỏ xinh bằng bạc.

 

Minh hoạ của PHẠM HÀ HẢI

Giáng sinh tiếp theo là một “Giáng sinh trắng”. Ức triệu bông tuyết rơi trắng trời, chẳng bông nào giống bông nào, mơn trớn và phủ dày con phố của họ, biến con đường nhựa chắp vá cùng vỉa hè sụt lún thành một dòng sông êm đềm, tĩnh lặng, mềm mại và lấp lánh. Không ai có thể lấy xe ra mà đi được. Thật là một không gian mượt mà và yên bình, tĩnh lặng như bài thánh ca Giáng sinh! Mọi người dễ chịu với nhau hơn, luôn cười với nhau và uống từng ngụm không gian êm đềm đó vào lồng ngực. Đường sá thuộc về người đi bộ (người ta có thể đi bộ giữa Cao tốc A21). Anh không thể lái xe đi làm được. Vậy là chẳng cần nói gì nhiều, họ cùng chạy ra giữa con đường trên những đôi ủng tuyết, cùng trượt ngã huỳnh huỵch trên lớp băng tuyết đang kêu lạo xạo mà giang rộng hai tay. Anh mặc chiếc áo khoác lông màu xanh hải quân còn cô thì mặc chiếc áo len thô màu xanh lục bảo. Cô bảo: “Tự do như chim tung cánh lưng trời…” và anh hiểu! Giáng sinh năm đó, anh mua tặng cô hai bông tuyết bằng bạc.

Giáng sinh năm sau không có tuyết. Anh được thăng chức. Anh mua lại ngôi nhà cô và anh đang ở trọ. Năm đó, cô có một ngôi nhà nhỏ bằng bạc hoàn hảo.

Giáng sinh năm sau nữa cũng không có tuyết. Anh dạy cô lái xe và cô có một chiếc dây chuyền có hình chiếc xe đua.

Năm sau nữa, chắc hẳn trời đã đổ tuyết trước đó, nhưng cô chỉ nhớ lớp băng. Tuyết bị ép lại thành những mảng bang, trong như kính. Vỉa hè bị bóp nghẹt trong băng, tuyết; những tấm biển cấm hút thuốc trầy xước cùng đống vỏ bao thuốc lá màu hổ phách xếp hàng như những sinh vật đã từ lâu không còn sức sống. Người dân phàn nàn rằng hội đồng thành phố không chịu dọn dẹp vỉa hè, mà tiền thuế nộp cho hội đồng thì quá là cắt cổ. Cô phải gắng sức mới đứng vững được, bám vào tường, rào với đôi găng tay hở ngón ướt sũng và những ngón tay tê cứng vì lạnh. Cô không còn tin tưởng vào đôi chân của mình nữa; hai bàn chân cứ trượt ra xa khỏi nhau. Cô phải gắng để trông mình không giống một con ngốc và tự hỏi liệu có phải mỗi khi cô thấy mình như một đứa trẻ thì cô thường thấy sợ hãi tới nhường ấy? Giáng sinh năm đó, anh lại được thăng chức. Anh mua tặng cô đồng một bảng bằng bạc.

Anh và cô cãi nhau vì con chó. Cô muốn nuôi con vật gì đó trong nhà, có thứ gì đó để cưng nựng. Anh thì mường tượng ra cảnh dọn phân và phải dắt chó đi dạo ngoài công viên khi trời rét. Anh rất cương quyết. Giáng sinh năm đó cô có chiếc dây chuyền bạc có hình một con chó nhỏ giống Đức.

Năm sau nữa, cô nhận được một đôi giày cao gót bạc. Cô không đi giày cao gót bao giờ. Chắc cô thư ký của anh đã đặt mua cho cô. Và đó là món quà cuối cùng!

Luật sư bảo cô không thể lấy chiếc xe, nhưng cô có thể lấy ngôi nhà, chiếc máy chữ và con chó. Trái tim cô đang tan vỡ, cô không còn muốn những thứ đó nữa. Tất cả những gì cô thực sự muốn có là những bông tuyết trắng!

HỮU DƯƠNG (dịch)

Văn nghệ Quân đội

Phạm Thúy Quỳnh đưa bài