Nhà thơ Nguyễn Việt Chiến.
Nhà thơ Nguyễn Việt Chiến.
Mưa gió quay cuồng

suốt đêm trên biển

Tổ quốc như con tàu

vượt bão giữa trùng khơi

Ai có thể ngủ yên ngày tháng ấy

Trên con tàu

quê hương tôi

Người đội mưa trên đồng ngập nước

Người trắng đêm cứu lúa, dựng nhà

Người vượt lũ dầm mình trên sóng

Người đội trời neo giữ đảo xa

Thương Tổ quốc bên bờ biển cả

Ngớt bão giông lại lũ xoáy mịt mờ

Trẻ đến trường phải lội mưa, đội sách

Hạt thóc lấm bùn thấm ướt những trang thơ

Thương Tổ quốc bên bờ biển cả

Mây Trường Sơn bay đến tận Trường Sa

Mây vẫn ấm trên mái nhà đất nước

Dẫu bão giông thấm giột phía Hoàng Sa

*

Anh ra biển, mang tình em lên đảo

Ngày chia tay chỉ có sóng theo cùng

Sóng thương nhớ quặn lòng trong giông bão

Em trở về với đất mẹ thủy chung

Đất quặn đỏ ngàn năm trận mạc

Bao lớp người như sóng trùm lên

Trên dải đất ba ngàn cây số biển

Mong tháng ngày đất nước bình yên

Dáng đất nước như con thuyền độc mộc

Đến thả neo trên bờ bãi sông Hồng

Hình đất nước như con tàu thân thuộc

Đang dạt dào với sông nước Cửu Long

Người mở đất đã đi về phía biển

Nắng Hoàng Sa còn đau đáu cát vàng

Người giữ đất đến từ ngàn năm trước

Gió Trường Sa thổi từ thủơ hồng hoang

Sóng trầm hùng mơ khúc Bạch Đằng Giang

Núi Yên Tử hóa thân ngàn cọc gỗ

Sóng nhấn chìm bao giấc mộng xâm lăng

Hịch tướng sĩ còn vang trên sóng bể

Suốt ngàn năm không cúi đầu nô lệ

Chim Lạc bay trên khát vọng trống đồng

Mẹ vẫn ngóng nơi đầu non cuối bể

Tan giặc rồi con mẹ có về không ?

Con theo cha giữ nước phía biển Đông

Biển là mẹ còn chúng con là sóng

Khi đất nước đối mặt với bão giông

Cả biển sóng dựng lũy thành muôn dặm

*

Nơi đất mẹ tựa lưng vào biển cả

Những người con như sóng cuộn dưới trời

Lồng ngực trẻ căng đầy hơi thở sớm

Như ngọn buồm khát vọng cuốn ra khơi

Anh gắn bó đời anh cùng biển cả

Những tên làng, tên đảo hóa quê hương

Nơi thân thuộc từng dấu chân trên cát

Từng cánh chim xao động mỗi hoàng hôn

Anh lật mây tìm lại một khoảng trời

Mưa ký ức chập chờn trên đảo vắng

Nỗi nhớ em nẩy mầm trên cát mặn

Cát sẽ trổ một mùa cây hy vọng

Đêm tuần đảo, chỉ còn anh với sóng

Sóng hỏi anh, người ấy ở phương nào

Trăng sẽ mọc nối hai đầu xa cách

Thủy triều em đang ngập bến trăng sao


*

Cái bán đảo vươn mình ra biển thẳm

Mỗi sớm mai thao thức những bến bờ

Mồ hôi biển trên vai cha muối đọng

áo mẹ sờn, cát lấm mỗi ngày mưa

Biển nhân hậu chở che như tình mẹ

Chắt chiu từng hạt muối để phần ta

Mẹ dành dụm từng nắm rơm, ngọn khói

Nuôi lớn con dưới nắng cháy, mưa sa

Mùa biển động trên cồn cào sóng dữ

Thương con tàu lạc bão giữa trùng khơi

Cả làng biển lại trắng đêm ngóng đợi

Sóng bạc đầu hay tóc trắng mẹ tôi

Biển gian lao thử thách biết bao người

Người như muối hòa tan vào sóng mặn

Sóng mở ra cuồn cuộn những chân trời

Để đất nước hóa thân vào vô tận

*

Đây dấu tích những người đi mở nước

Hồn ngư dân trên đảo nổi, đảo chìm

Đá chủ quyền đặt tên ngàn năm trước

Máu san hô còn đọng một lời nguyền

Đêm thăm thẳm ngủ yên bên biển cả

Những người con đất nước đã quên mình

Nâng giấc họ có lời ru của sóng

Có vầng trăng ký ức mãi tươi nguyên

Bên ánh lửa đầu tiên nơi hoang đảo

Người cầm gươm, xõa tóc, múa trên thuyền

Điệu múa cổ chập chờn trong bão cát

Màu cát vàng như rượu cháy thôi miên

Người lính đi, ngọn lửa tạc vào đêm

Cánh chim biển phập phồng trên cát ấm

Người với chim thân quen như bè bạn

Nơi mịt mù bão tố giữa đảo xa

Em đừng quên phía ấy có Trường Sa

Anh ra biển mang tình em lên đảo

Biển yêu thương vẫn sâu nặng thiết tha

Ngay cả lúc biển cồn lên giông bão.

Nguyễn Việt Chiến

Nguồn: vanvn.net.