Chuyên mục TRUYỆN HAY tuần này, Cầm Kỳ Official xin được giới thiệu một cây bút trẻ của tỉnh Hòa Bình, tác giả Kiều Xuân Quỳnh, với chùm truyện ngắn sau:

1. Cơn mưa trên đỉnh Phù Vân

2. Hồi sinh giữa dòng Pác Ban

3. Nước mắt của dòng sông

4. Miền tam giác mạch

5. Đêm trăng xứ Mường

Tác giả Kiều Xuân Quỳnh

Sinh năm 1988

Hiện là hội viên Hội Văn Học Nghệ Thuật tỉnh Hòa Bình

Đã có truyện ngắn, tản văn đăng trên các báo, tạp chí của trung ương và địa phương.

Giải thưởng:

Giải nhất cuộc thi viết: “Valentin đầu tiên” của Ban Thanh thiếu niên, kênh VTV6, đài Truyền hình Việt Nam năm 2012, với bài viết “Có khi nào ta gặp lại nhau”.

Giải ba cuộc thi “Nói lời tri ân” lần 2 do Diễn đàn “Phật Học Vườn Tâm” thuộc Giáo hội Phật giáo tỉnh Đắc Nông tổ chức năm  2014, với bài viết “Chiếc xe mang biển 81”.

Giải ba cuộc thi thơ và truyện ngắn Những làn gió Tây Bắc 2017-2018 với truyện ngắn “Nước mắt của dòng sông”.

Quan điểm sáng tác: Với tôi viết là sự sẻ chia từ những điều gần gũi trong cuộc sống.

                                     Hồi sinh giữa dòng Pắc Ban

Truyện ngắn của Kiều Xuân Quỳnh

Tiếng chim sẻ mớm mồi cho đàn chim non trên cành cây hoàng đàn đánh thức ta khi rừng đã về chiều. Ta chuốt lại những mũi tên trong ống nứa trước khi bắt đầu cuộc truy tìm.

Ba mùa lê kết trái ta lần theo dấu vết của con sói đầu đàn trong khu rừng dưới chân núi Pắc Tạ. Buổi chiều hôm ấy, khi đàn sói xuống dòng sông Gâm uống nước nếu dây cung của ta không bị đứt thì ta đã có thể trở về bên nàng. Ta nhớ những đêm cùng nàng vào rừng hái thuốc. Ánh trăng soi sáng dìu dịu làm ta thêm yêu nét thanh tú gương mặt nàng, môi hồng bên núm má khiến ta muốn ôm lấy nàng, quyện hoà trong cơ thể nàng. Nhưng ta sợ bờ môi, hơi thở, bàn tay, khao khát… khiến nàng thêm thất vọng.

*

Bản Pù Loong Não trăm năm bình yên, dân bản sống bằng mùa nông vụ trên nương đồi và muông thú săn bắn trong núi rừng.

Cho đến một ngày, ánh đuốc sáng, vó ngựa giẫm đạp,  gươm đao trộn mùi máu , tiếng người la hét khiến gia đình ta thức giấc. Ta hé vách liếp. Ngoài kia, đám người cưỡi trên lưng những con ngựa chiến vung cây giáo nhọn đâm thấu ngực dân bản. Chúng lùa gươm đao xé toạc những tà áo kiếm tìm trên bắp tay những người đàn ông. Ngọn lửa bùng lên manh áo chàm cháy vào thịt da khi ngọn đuốc không soi thấy điều chúng muốn.

Cha chẹn thêm thanh gỗ vào then cửa, mẹ bế ta vào chiếc bồ thóc rỗng không, rồi hai người lấy cả thân hình gầy guộc ghì chặt vào liếp cửa. Bên ngoài, tiếng hét cùng tiếng kim loại đập vào vách liếp như tiếng giã gạo. Một mũi đao lách qua vách liếp đâm thấu lưng mẹ. Mẹ khụy xuống, cha buông cánh cửa cởi tấm áo chàm đắp lên vết thương trên lưng mẹ. Cánh cửa bật tung, những tên lính tóc đuôi sam ập vào xả những nhát đao sắc lẹm xuống người cha mẹ ta.

Tên lính lật ngửa cơ thể cha bằng bàn chân vấy máu rồi nói với tên đang cầm thanh đại đao: “thưa tướng quân, đây là căn nhà cuối bản vẫn không thấy tên giặc có xăm hình nhị long trên ngực và bắp tay trái”. Tên tướng nghiến răng lia mắt xung quanh rồi ra lệnh đám lính tiếp tục lục soát. Ánh đuốc kề sát như muốn đốt cháy chỏm tóc ta. Tên lính túm tóc lôi ta ra ngoài, đạp ta quỳ xuống, gã cao lớn có vết sẹo trên má. Gã hét lên man rợ: “ngươi là kẻ may mắn cuối cùng của bản được chết dưới tay ta”. Ta khóc nhưng chẳng hề run sợ. Ta nhắm mắt, bình thản đợi lưỡi đao của hắn đưa ta theo cha mẹ. Ta nghe một tiếng choang rất gần bên tai. Ta mở mắt, thì ra mũi thương của người đàn ông địu đứa bé trên lưng vừa cứu mạng ta. Cây thương trên tay người ấy vun vút khua, những tên lính ngã rạp. Thanh đao của gã tướng quân bất ngờ giáng xuống. Người đàn ông xoay người tránh né. Ông lùa mũi giáo hất đống lửa giữa nhà về phía tên tướng rồi kéo tay ta nhảy qua cửa sổ chạy vào màn đêm.

Ánh đuốc và tiếng binh khí đã đuổi đến rất gần khi ta, người đàn ông và đứa bé đang gào khóc bị dòng sông ngăn lại. Ông nhìn ta hỏi: “con biết bơi không?”. Ta khẽ gật đầu, ông nắm tay ta nhảy xuống dòng sông Gâm buốt lạnh. Ta và người đàn ông vừa bơi vừa thả trôi theo dòng nước đến khi dạt bờ. Người đàn ông bảo rằng nơi đây có thể an cư khi nhìn thấy dòng thác toả hơi sương phủ mờ ngọn núi.

*

Tám tuổi ta mồ côi, ta nhận người đàn ông bên kia biên giới làm cha nuôi bởi ơn cứu mạng. Ông kể rằng ông từng là vị tướng của một vương triều vừa diệt vong bởi tội phản nghịch triều đình. Sau khi thất bại quân triều đình, ông chạy thoát nhưng gia đình ông không còn ai sống sót. Triều đình và nhiều dòng họ khác đang muốn truy tìm ông bởi ông đang nắm giữ bí mật. Đó là những long mạch nếu được trấn yểm sẽ có được cơ đồ, giang sơn, ngôi báu.      

Hàng ngày, cha nuôi gọi ta thức dậy trước cả mặt trời, ông dạy ta võ. Hai con rồng giữ ngọc xăm trên cánh tay và vòm ngực như đang bay mỗi lần ông dạy ta những bài thương pháp. Thấy ta sử dụng những đòn thương đoạt mạng khi đâm vào cây chuối, ông căn dặn: “võ đức cũng như y đức lấy nhân nghĩa làm trọng. luôn dùng để giúp người”. Khi trời hửng sáng, ta theo ông ngược theo dòng thác Pác Ban lên núi hái thuốc. Ta địu đứa bé có khuôn mặt thanh tú còn ông địu chiếc gùi đựng những lá thuốc hái về từ rừng sâu.

Đứa bé trên lưng cũng được ông cứu trong hoàn cảnh giống ta. Ông đặt tên nàng là Mơ bởi nhờ một giấc mơ có người chỉ đường mà ông chạy thoát.

Nàng Mơ lớn lên khi cha nuôi đã trở thành thầy lang nổi tiếng khắp vùng.  Cha nuôi truyền dạy hết võ nghệ cho ta rồi dạy ta bắn cung, y thuật, tướng số… Ngọn lửa báo thù vẫn âm ỉ cháy trong lòng nên ta chăm chỉ luyện võ mà chẳng thể nhớ hình dạng, công dụng, tỷ lệ của lá thuốc. Có lẽ hiểu nỗi lòng ta nên cha nuôi truyền dạy những bài thuốc quý trong cuốn sách cổ cho nàng. Mỗi lân truyền dạy một bài thuốc, cha nuôi thường nhắc lại với nàng: “muốn học nghề thuốc tâm phải tịnh như đóa sen, trong lòng không được vương vấn hận thù”.

Có lần, cùng nàng đi hái thuốc. Trong cánh rừng ta kể cho nàng nghe về lần ta và cha nuôi bơi qua sông chạy thoát. Ta và nàng chung một kẻ thù, chung người cha nuôi nhưng không chung huyết thống. Từ hôm ấy, ta nhận ra có điều khác biệt trong đôi mắt nàng nhìn ta.

Một ngày, cha nuôi gọi ta và nàng đến, ông nói:

Ta sẽ tác hợp duyên phu thê cho hai con. Hàng đêm, ta vẫn chiêm tinh xem sao chiếu mệnh cho hai con.  Nếu hai con lấy nhau sẽ gặp hoạ sát thân. Nhưng ta sẽ dùng phép di căn đổi mệnh để hai con hạnh phúc bên nhau.

– Thưa cha đó là phép nghịch ý trời sẽ khiến cha tổn thọ.

Cha nuôi giơ bàn tay ra hiệu bảo nàng không được nói tiếp bởi ý ông đã quyết. Ta và nàng quỳ lạy cha nuôi ba lạy để tạ ơn cứu mạng, nuôi nấng dưỡng dục… Rồi giao bái với nhau thành nghĩa phu thê.

Hôm sau, cha nuôi cưỡi hạc bay về trời. Ta và nàng hoả táng cha nuôi rồi đem tro cốt rắc xuống dòng sông Gâm theo lời di thư ông để lại.


*

Đêm tân hôn, đôi môi ta miên man trên vầng trán cao, sống mũi dọc dừa, má lúm đồng tiền, đôi môi đỏ tươi. Bàn tay ta lướt trên cơ thể nàng, ta cảm giác như vừa hái xuống vầng trăng tròn khi chạm vào bầu ngực nàng. Hơi thở ta lần tìm, hít căng lồng ngực mùi hương lạ quen trên mái tóc và cơ thể nàng. Ta tập trung sức lực tư tưởng để cái sinh lực đàn ông trên cơ thể trỗi dậy cứng cáp. Ta tứa mồ hôi khi nhìn nàng đang nhắm mắt đợi chờ nhưng sinh lực đàn ông của ta vẫn mềm xìu, ủ rũ.
Ta chợt nhớ lần ta bị sốt cao, bên má sưng to, đầu đau như có đá núi rơi trúng. Cha nuôi đắp lá thuốc cho ta, ông bảo rằng đó là bệnh “hà ôn mô”, điều trị bằng thuốc sẽ khỏi. Một thời gian sau, ta thấy đau hai hòn ngọc xá. Ta xấu hổ chẳng dám nói với cha nuôi cho đến khi hai hòn ngọc xá teo thành bé nhỏ. Ta vùng dậy chạy ra bờ giếng múc nước dội xuống rửa trôi đi những giọt nước mắt.

Đêm ấy và những đêm sau thềm giếng nước trong vẫn là nơi cho ta gột rửa những muộn phiền.

Một hôm, nàng bảo ta:

– Trong cuốn sách cổ cha nuôi để lại có viết về cách chữa về loại bệnh của chàng. Đó là những thứ lá rừng ngâm rượu hạ thổ cùng trái tim và hai hòn ngọc xá của con sói đầu đàn. Thiếp sẽ vào rừng hái lá.

– Ta sẽ vào rừng săn con sói đầu đàn để lấy trái tim và hai hòn ngọc xá.

*

Lần đầu, ta giáp mặt con sói đầu đàn có bộ lông trắng như bọt nước dòng Pác Ban khi nó xuống dòng sông Gâm uống nước. Ta giương cung đặt mũi tên hướng về phía con sói. Phật. Sợi dây cung đứt đôi bởi nắng núi, mưa rừng bào mòn. Tiếng chim rừng táo tác bay khiến đàn sói giật mình bỏ chạy. Ta đuổi theo nhưng mất dấu.
Lần thứ hai ta tìm thấy, khi đàn sói vừa cắn chết một con hươu. Ta lao đến đâm mũi thương về phía con sói. Một con sói lông xám lao đến chắn cho sói đầu đàn liền hứng trọn mũi thương của ta đâm thấu tim.

Ta rút mũi thương quật tiếp con sói đầu đàn, mũi thương trúng chân trước khiến nó nhảy những bước tập tễnh. Ta ngắm yết hầu nó đâm mũi thương kết liễu nhưng những con sói trong đàn đã vây lấy ta. Chúng lao vào ta tấn công. Một con sói nâu ngoạm vào bắp chân kéo ta ngã nhoài để một con sói khác đưa con sói đầu đàn bỏ chạy. Vết răng sói làm bàn tay ta rung lên, khuôn mặt nóng bừng khiến ta thấy những chiếc mũi sói giống với vết sẹo của kẻ đã giết chết cha mẹ ta. Ta rút con dao găm bên hông chém đứt lìa cả bốn chân con sói nâu. Những con sói khác lao vào trúng ngay những đường lia sắc lẹm khiến chúng đứt lìa tứ chi rồi chết.

Lần này, ta đã tìm thấy hang ổ của đàn sói. Nấp ở bụi cây bên ngoài cửa hang, ta nhận ra con sói từng dìu con đầu đàn bỏ chạy bằng chiếc khoang đen trên lưng. Đàn sói mới sinh đang rúc đầu vào bụng sói mẹ lần tìm bầu sữa. Dưới ánh sáng trăng, ta thấy con sói đầu đàn đang tập tễnh tha mồi đến gần cửa hang. Ta nhảy ra giáng mạnh cây thương vào lưng khi nó vừa lướt qua bụi cây. Con sói buông miếng mồi nằm bẹp xuống. Ta rút con dao găm lại gần. Bất chợt, ta thấy hai giọt nước mắt rơi trên đôi mắt đang nhìn ta với sự van xin. Ta bảo “mày hãy làm điều cuối cùng trước khi chết”. Như hiểu ý ta con sói tha con thỏ vừa săn lết về phía hang. Nó thả con thỏ xuống trước mặt sói mẹ rồi nằm rạp mình chờ đợi sự kết liễu của ta.


*

Đêm ấy, ta trở về. Ta sắp được gặp nàng người con gái ta từng bế địu, chăm bẵm bằng bát cháo nấu từ thóc gạo của dân bản mang đến trả ơn chữa bệnh của cha nuôi.

Ta soi mình dưới vũng nước đọng trong những ghềnh đá. Ba năm trầm mình trong sương muối rừng sâu, râu ta đã phủ kín khuôn mặt. Chẳng biết nàng có nhận ra ta, có chê ta già?

Thấp thoáng, những cột khói và những đống lửa đang bùng cháy trên những mái nhà sàn. Tim ta đập mạnh, chân ta bước nhanh về phía căn nhà có người phụ nữ ta thương yêu. Nhà ta giờ chỉ còn trơ lại những cột nhà cháy đen. Trên sân, những mẹt thuốc đổ xuống trộn màu máu đỏ. Ta lần theo vết máu ngược về phía dòng thác. Ta chạy đến vừa khi nhìn thấy gã cao lớn giắt cuốn sách cổ vào chiếc túi trên lưng ngựa. Gã vung thanh đao chém xuống rồi đạp nàng rơi xuống dòng thác.
Mũi thương của ta đâm về phía gã. Gã xoay lưỡi đao hất mũi thương ta chệch hướng. Gã nhìn ta cười mỉa mai. Gió thổi chòm râu bạc phất phơ bay làm lộ ra vết sẹo trên mặt của kẻ thù giết cha mẹ bản làng ta. Ta nhắc gã nhớ về đứa trẻ bình thản trước cái chết năm xưa và truy vấn gã về những cuộc thảm sát tanh mùi máu.
Gã nói trong điệu cười man rợ:

– Trước khi ngươi chết ta sẽ cho ngươi biết sự thật. Kẻ cứu ngươi là tên cầm đầu cuộc khởi nghĩa chống lại triều đình nên ta nhận lệnh phải đuổi cùng giết tận. Cuốn sách cổ mà tên phản nghịch truyền lại cho đứa con gái kia, ngoài những bài thuốc còn có tấm bản đồ cần giải mã về kho báu của một dòng họ lớn nhất vùng giáp biên. Dòng họ ấy mười đời làm thầy phong thuỷ nên trong tấm bản đồ ấy có những long mạch trấn yểm cho vương tộc đời đời thịnh trị. Mai sau dòng họ ta sẽ nối ngai vàng.

– Quyền lực, danh lợi, tiền bạc… và những tham vọng tầm thường đã trở thành ngọn lửa thiêu đốt lòng nhân hậu trong trái tim ngươi. Ta vừa tha chết cho một con sói bởi nó vẫn còn tình thương yêu đồng loại. Ta sẽ móc trái tim ngươi để nước dòng thác Pác Ban dập tắt ngọn lửa tham vọng của ngươi.

Ngọn lừa hận thù trong lòng ta bùng cháy, mũi thương trên tay ta vung lên, ta nhảy lên lựa những mỏm đá cao để cây thương thêm uy lực giáng xuống. Tiếng đao thương va vào nhau lạnh lẽo.

Ta thấm mệt bởi những tháng ngày sống trong rừng hoang sương lạnh. Đòn thương không còn uy lực trước tên tướng già từng trải nhiều năm trận mạc. Gã chống thanh đao làm điểm tựa đạp vào chân trụ khiến ta ngã xuống dòng thác bằng cú đá xoay. Ta nén đau, gỡ chiếc cung trên lưng rồi nhúng mũi tên bằng ống thuốc độc mạnh trong túi áo. Mũi tên ngược dòng thác bay lên găm trúng ngực trái gã. Miệng gã sùi lên thứ bọt trắng dập tắt nụ cười đắc thắng.

Gã ngã xuống, dòng Pác Ban cuốn thân xác gã trôi đi.

*

Ta tựa lưng vào vách đá trên đỉnh thác nhìn theo dòng nước thanh trong miên man trên cơ thể nàng dưới hồ nước nơi tầng thác cuối cùng đổ xuống. Ta cảm thấy khiếm khuyết trên cơ thể như được hồi sinh bằng sự trỗi dậy cứng cáp cùng suy nghĩ không vẩn đục.

Ta gieo mình xuống ghềnh đá nơi nàng đang nằm.

Ta thấy nàng đang đứng trên mỏm đá gọi ta.  Nàng xòe bàn tay kéo ta lên rồi dắt ta đi ngược dòng thác. Đôi môi nàng khẽ hát câu hát Then ta dạy nàng thủa nhỏ. Câu hát hoà trong tiếng thác reo, trong veo nơi thượng ngàn.