Nhà thơ, PGS-TS luật học Phùng Trung Tập, quê Nam Sách, Hải Dương, hội viên Hội Nhà văn Hà Nội, đã in 3 tập thơ, được trao Giải thưởng cuộc thi thơ năm 2014 của báo Người Hà Nội. “Hồn quê một cõi” là tập thơ mới nhất của anh do NXB Văn Học ấn hành.

Phùng Trung Tập có một hồn thơ dung dị, tinh tế và khá sâu lắng khi anh khơi gợi cảm xúc về một miền quê dầu dãi nắng sương, gắn bó với những phận người chất phác, khó nhọc-Thơ khi ấy là tiếng nói thao thức của sẻ chia, đồng cảm và dễ lay động tâm hồn người đọc. (Nhà thơ Nguyễn Việt Chiến chọn và bình).

THƠ PHÙNG TRUNG TẬP

TRÊN BẾN ĐÒ QUÊ

Con về lại khúc sông xưa

Nơi bến đò Quốc nhặt thưa nhịp chèo

Đồng quê đất bết trăng treo

Phận nghèo ngầu bọt bến chiều bãi sông.

Đò đưa tháng hạ ngày đông

Qua sông kẽo kẹt gánh gồng đói no

Khoai, ngô thưa hạt mau xơ

Tháng ba, ngày tám thiếu thừa long đong…

Con về lặng lẽ bến sông

Cây đa, bến cũ người không thấy về…

Gió lùa sóng nước tái tê

Mẹ về kịp chuyến đò khuya cuối ngày?

Bến sông gió hút heo may

Cánh cò lóa chớp ngàn mây cuối trời

Con thầm gọi Mẹ, Mẹ ơi!

Tim con ấm nhịp à ơi, Mẹ về!

GIÀN TRẦU CỦA MẸ

Từ quê ra phố sống

Mẹ trồng một giàn trầu

Giàn trầu không của mẹ

Xanh từ gốc đến nhành

Mẹ chăm từng tay lá

Tầng giàn xanh mướt xanh

Phố phường sống bon chen

Tình người thưa thớt bụi

Sắc trầu nồng ngời ngợi

Hương thật thà nắng mưa

Mọi nghi thức đều thừa

Miếng trầu đầu câu chuyện

Tình mỏng dày ẩn hiện

Mọi thứ người bán mua

Mẹ bỏm bẻm nhai trầu

Môi thắm trong hồi tưởng

Người tự tại ung dung

Tâm nồng nàn sắc nắng

Trầu không mẹ không bán

Chỉ dành ai thực tâm

Cúng rằm ngày mồng một

Thảo thơm khói hương trầm

Khi mẹ về cõi tiên

Giàn trầu không bỗng úa

Hương trầu theo tiên tổ

Lá trắng màu khăn tang.

CỎ GỪNG

Đồng chua cứng lọn cỏ gừng

Đất quê xỉn sắc màu đồng, màu gang

Ngầu ngầu bọt trắng nước vàng

Lúa quăn chùm rễ, mỏng tang bông gầy.

Chiêm khê hè giội nắng vày

Nhàu nhàu mưa sập gió quay ủng mùa.

Nhà nông quăn nắng mủn mưa

Bát cơm mẻ hạt suốt mùa hao vơi!

Thị trường đong đếm chợ trời

Cấy trồng bạc phận rơm tươi mùa màng!

Hụt hao lệ phí dọc ngang

Vốn lưng thêm mỏng, lo toan lại dày.

Thẳng hàng cây lúa luống cày

Áo tơi mòn vẹt vai gầy nắng mưa

Tảo tần bãi mặn đồng chua

Thần Nông cúi mặt, tua rua ngang trời.

Cỏ gừng lặng lẽ quê tôi

Cho dù mưa nắng loang trời vẫn xanh!

Dưới trời bão lụt nắng hanh

Đất phèn lúa hát mà thành quê hương!

KHÚC TRÁNG CA MÙA HẠ

Cuối ngày ngằn ngặt vòm xanh
Dáng ai nhòa với bóng mình nao nao
Lạ thay trời hạn mưa rào
Mắt ai nhòa lệ tuôn trào dưới mi

Giữa đồng mộ trắng hàng bia
Nghĩa trang liệt sĩ thầm thì cỏ xanh 
Lặng thầm bia mộ vô danh
Nhóa từng tia nắng ngả mình nhói lên   

Chị là vợ? Chị là em?
Người yêu trong phút giây thiêng hẹn thề?
Anh đi từ bấy chưa về 
Khói hương ấm khỏa mái che tình người

Dáng hanh hao đứng giữa trời
Lặng im chị, lặng im người… không tên
Cuối chiều nắng lịm gió nhen  
Khói hương bát ngát một miền cỏ xanh

Lời thề ủ giữa chiến tranh
Tình riêng thắp lửa an lành mái vui
Hương trầm rực lửa giữa trời
Lặng thầm dáng chị in ngời chân mây  

Niềm tin phong khói hương bay
Ấm lòng một cõi mỏng dày nhân gian.

CÁNH VÕNG KHOẢNG TRỜI

Mai sau này thế hệ các con đến với Trường Sơn

sẽ hiểu được ông, cha mình một thuở

có những chuyện không chép vào chính sử

đời lính ngày thường, đời lính hành quân…

Cánh võng xanh lấp lánh rừng xanh

rừng lung linh ánh lân tinh sáng bước quân hành

một trời sao huyền thoại

hoa lá hương rừng gió núi thức giấc xôn xao.

Đường hành quân những đêm đầy sao

dừng chân mắc võng bên khe suối

võng hai đầu dung dăng vách núi

tíu tít thân cây, trăm triệu tuổi Trường Sơn

vịn rừng le rừng khộp rừng mai

võng rách nhiều vướng mảnh bom, mảnh pháo

thánh thót lời ca nghiêng nghiêng thác suối

người lính ngả mình trên cánh võng màu xanh dương

gió rẽ nhành cây trăng đứng đợi bên đường.

Giữa Trường Sơn hàng trăm triệu tuổi

mây lùa khe suối

ảo mờ hơi sương

muôn gốc cây rừng lấp lánh ánh lân tinh

sao sao bay ngút ngàn mọi phía

muôn cánh võng xanh hóa vô vàn vầng trăng tri kỉ

bay lên

bay lên

lấp lánh muôn sao.

Bát ngát Trường Sơn

hun hút đường mòn

đoàn quân đi bập bênh thung, khe, dốc núi

chân phồng rộp nêm đầy thác suối

chiến trường đang vẫy gọi

vầng trăng tròn theo cánh võng hành quân.

Dù muôn sau mọi thời bớt gian truân

cánh võng Trường Sơn hóa vầng trăng cổ tích

rừng Trường Sơn còn nhớ mùa chiến dịch

cánh võng vắt ngang trời long lanh ánh sao bay

cây có còn rừng dào dạt võng giăng dây?


TÌM LẠI LỜI RU

Cổng làng em, đã rêu xanh

Chiều hè gió lặng im nhành muôn cây

Bao năm trở lại nơi này

Lối xưa, mòn vẹt tháng ngày gian truân.

Nhà em xóm giữa, liền sân

Hoa vối tần ngần bên gốc khế chua

Nhà em mắt ngọn gió đùa

Trắng sân hoa bưởi đang mùa khoe tươi.

Thân thương tiếng hát à ơi

Bao năm biền biệt xa lời vắng tin

À ơi ngọt giọng, thơm duyên

Điệu thương, làn nhớ chẳng tìm thấy ngay.

Vẫn là giọng hát em đây

Điều chèo ngày ấy, anh say bốn mùa

Thả hồn theo những lời ru

Khát thèm từng giọt ầu ơ… ru mình.

À ơi câu hát vô tình

Xoáy vào anh những lặng thinh ước thầm

Đong đưa nhịp điệu bổng trầm

Tình em xao xuyến khôn cầm lời yêu.

NHỚ SA PA

Xuôi về lại nhớ Sa Pa

Điệu khèn sưởi ấm làn da… nhớ người!

Đêm xuân bảng lảng sương rơi

Hương ngàn gió núi bồi hồi duyên em.

Dáng em mềm mượt nhịp khèn

Tay em xòe mở nỗi niềm ngàn mây

Thắm môi khát ấm vòng tay

My em cong nhịp sóng say nguồn tình…

Về xuôi ủ bóng đôi mình

Men tình mãi khát để mình thương nhau!

Theo Vanvn.net