Trần Thế Vinh

Còn đó Thất Sơn

Cô Tô
Nắng rây mờ sương
Cong đuôi chim Phụng rẽ đường về đâu?
Tức Dụp nghiêng trước Mũi Sầu
Thơ in lên đá đôi câu muộn màng

Thiên Cấm. Núi của trần gian
Dìu em ngược dốc lên ngàn thước cao
Gió trời ngọn thấp ngọn cao

Ngọa Long Sơn
Vẫy Rồng thắm máu
Hang suối chung tình làm địa đạo chiến tranh
Đồi Ma Thiên Lãnh trơ cành
Đá buồn. Đá khóc…

Ngũ Hồ – hay năm giếng ngọc
Ngửa mặt vầng trăng dâng lộc qua đêm
Bão xa rung chiếc lá mềm
Núi Anh Vũ
Lại vàng lên ráng chiều!

Nắng xuyên núi Tượng hắt hiu
Thuỷ Đài Sơn tịnh
Gợi nhiều nhớ mong
Liên Hoa hay cõi tang bồng!
Đá thở. Từ nhịp tim lòng
Ta. Chim về núi. Ngó trông lại mình

Bìm bịp gọi tiếng thất tình
Mưa xa trở ngọn
Giọt in trái mùa…


Tháng Giêng uống rượu hạt ngọc trời

Dấu mòn rừng
Bóng loang in
Dáng ta đổ trước dốc mình
Cố quy
Kiểng nhà ai xanh lá si
Tháng Giêng gió trắng biếc vì mây ngang?

Nắng mùa
Trổ lá thời gian
Cố tri mấy giọt say tràn miệng li
Nhìn đồng
Nắng loáng bước đi
Dáng ta năm trước nhớ chi để buồn?

Ngẩng đầu chờ giọt mưa tuôn
Hạt ngọc trời rụng thành luồng gió xanh
Cạn li
Ngả ngựa tung hoành
Khóc cho thằng bạn cỏ xanh mả mồ
Cạn li
Nhật tụng nam mô
Khấn thiêng người đã thành gồ đá cao…

Núi còm lưng
Lá lao xao
Cành non rướn đọt lên chào tháng Giêng!

 

Văn nghệ Quân đội

Phạm Thúy Quỳnh đưa bài