Tác giả Võ Đào Phương Trâm

Sinh năm1983

Sinh sống và làm việc tại Thành phố Hồ Chí Minh

Cử nhân Đông Nam Á học; Thạc sĩ Quản lý giáo dục.

Công việc hiện tại: Biên tập, sáng tác văn học.

Bắt đầu tham gia sáng tác vào năm 2021 bằng niềm yêu thích Văn chương và bản thân tác giả luôn có một tâm niệm được đóng góp một phần công sức, tâm huyết của mình vào con đường sáng tác để gửi đến quý độc giả một góc nhìn về cuộc sống được thu nhỏ qua tác phẩm của mình!

ĐỒI MÂY!

Chiều ngã về đây, lưng chừng phố núi
Người mang theo một nắm cỏ thơm
Thoáng đưa những hương rừng sót lại
Cuối triền mây heo hắt gió nồm

Em ngẩng mặt trông chừng nắng lạ
Lướt về qua tấm áo mỏng manh
Ta níu giữ nồng nàn vết cỏ
Tiếng cười Em trong trẻo yên lành

Trên dốc vắng chiều sương tĩnh lặng
Người đưa tay nâng cánh chim Trời
Những em bé mắt đen lay láy
Nhặt cánh đào lả tả rơi rơi

Chiếc khèn lá trên môi lữ khách
Réo rắt vang Lìm Thái cuối mùa
Người đi giữa bản làng trầm mặc
Nhớ nụ cười cô gái thôn xưa

HÒN SỎI NHỎ
Nhặt một hòn sỏi nhỏ
Ném xuống mặt hồ xanh
Nghe tiếng nước lủm chủm
Mặt hồ chẳng yên lành

Nhặt một hòn sỏi nhỏ
Ném vào mặt gương soi
Mặt gương vỡ tan nát
Chẳng ghép lại được rồi

Nhặt một hòn sỏi nhỏ
Ném vào một chú mèo
Chú mèo chạy đi núp
Nó chẳng còn nghe theo

Nhặt một hòn sỏi nhỏ
Ném vào giữa cuộc đời
Cuộc đời mênh mông lắm
Chẳng yên lòng thảnh thơi

Nhặt một hòn sỏi nhỏ
Ném vào số phận ai
Người ta không vui vẻ
Mình cũng sẽ buồn hoài.

Cuộc đời là quán trọ
Người lâu mấy cũng đi
Rời chốn nương náu đó
Ta còn lại những gì?

Một mảnh thân cát bụi
Một nắm đất cỏ hoang
Hơn thua hay thương ghét
Rồi cũng đến suối vàng

Ta ngồi yên lắng đọng
Nghe ngọn cỏ thầm thì
Dù có yêu có giận
Gió cũng về mang đi…

NỬA MẢNH MÙ SƯƠNG


Có tiếng hoàng trì đêm trăng

Trùng hoang ngoài xa nín lặng
Mùa xoan đào trên vách nắng
Cheo leo nửa cánh nhạt nhòa
Tiếng chim ùa về nơi xa
Tịch liêu chiều ôm khói đốt
Mảnh đồng trên không xám biếc
Ngọn cỏ lay lắt tro tàn
Hoa nở rồi hoa rơi tan
Trở về miền xa cát bụi
Người nương nhờ trong áo mới
Trăm năm rồi cũng úa nhàu
Thời gian qua mau, qua mau…
Những mùa tàn phai tịch lặng
Cõi thu vàng hiu hắt nắng
Loang nửa vết hồn đơn côi

Và Em đi qua nơi Tôi
Qua những ngày vàng xác lá
Triền thu Trời giăng đồi lạ
Quên mảnh lưng chừng khói sương!

Exit mobile version