Ta cao quá, mà núi non thấp lắm
Chẳng chi so, chẳng chi đến giao hòa!
(Hi Mã Lạp Sơn, Xuân Diệu)
Mỗi lần nghe câu hỏi tại sao văn học Việt Nam nhiều năm nay không có “đỉnh”, hơi buồn cười, tôi lại thấp thoáng thấy hình ảnh ngọn núi ngày xưa, và lại nghĩ tới những giấc mơ leo núi không thôi đeo bám tôi khi còn nhỏ.
Sự mênh mông của vùng đất văn học cần tới nhiều người lao động, cần tới những cánh đồng phì nhiêu đủ màu hoa trái, cần tới những dòng sông, những cánh diều, tiếng gió, cần tới những con giun, con dế, cần tới cả những thửa ruộng đang nằm ải chờ được gieo trồng mà không cần một tượng đài lồng lộng đứng giữa cánh đồng bỏ hoang. |
Nhưng chúng ta cũng hiểu rằng, đỉnh cao văn chương không bao giờ chỉ thuộc về một cá nhân và để cả xã hội ve vuốt cá nhân đó như một thứ đặc sản duy nhất của vùng miền. Thật thiệt thòi cho văn hóa một dân tộc, một quốc gia nếu họ chỉ có duy nhất một thứ đặc sản để thỉnh thoảng mang trưng bày trong các hội chợ quốc tế. Sự mênh mông của vùng đất văn học cần tới nhiều người lao động, cần tới những cánh đồng phì nhiêu đủ màu hoa trái, cần tới những dòng sông, những cánh diều, tiếng gió, cần tới những con giun, con dế, cần tới cả những thửa ruộng đang nằm ải chờ được gieo trồng mà không cần một tượng đài lồng lộng đứng giữa cánh đồng bỏ hoang. Nước Nga không phải chỉ có một A.Pushkin, còn N. Gogol, còn L.Tolstoy, còn Dostoyevsky… Balzac không tạo thành một nền văn học Pháp. Mọi nền văn học đã lớn, hay những nền văn học mới trỗi dậy không bao giờ được xây dựng chỉ bằng vài ngọn núi trồi lên ngẫu nhiên, vài cái tên làm mẫu trong các cuộc giao lưu xuyên văn hóa. Làm nên một nền văn học phát triển, phải có vô số những tác giả, phần nhiều trong số họ không được biết tới ở ngoài biên giới, một phần trong số họ mãi mãi im lặng, và chưa hẳn họ ít quan trọng hơn các nhân vật tiếng tăm trong một sự phát triển chung, thậm chí, phải tính đến cả một nền văn học vô danh vẫn chảy sâu trong lịch sử nhân loại từ quá khứ tới hiện tại. Hơn nữa, theo thời gian, vị trí của những cái tên này cũng thay đổi, những cơn chấn động địa chất làm cho ngọn núi này cao hơn, và đỉnh núi khác sụp đi. Vậy là, điều bất ổn dường như đã nằm sẵn ngay trong bản thân câu hỏi: sẽ là thiếu công bằng khi các cộng đồng văn chương chỉ trông chờ và ve vuốt một vài cái tên như là bằng chứng của sự phát triển, như là những biểu tượng quốc gia.
… chúng ta có những khu vực văn chương không tính được bằng biên giới địa lý quốc gia, những nhà văn lớn trở thành “đặc sản”, không phải của quốc gia đó, mà là đặc sản của vùng lãnh thổ ngôn ngữ mà họ lao động. |
Văn học Việt Nam không cần đỉnh, văn học Việt Nam cần những tác giả, có thể nằm trong hay ngoài biên giới địa lý Việt Nam nhưng chia sẻ ngôn ngữ tiếng Việt. Độc giả Việt Nam tôi nghĩ cũng không nên kì vọng hão hờ vào những nhà văn bóng loáng trên mặt báo như những bóng núi ảo tưởng lòe những con mắt quen nhìn thấp. |
Thành thực, tôi không chờ vào việc sớm có thêm vài ba đỉnh núi cao cao trong một nền văn học bình bình, tôi chỉ chờ đợi có những người viết người đọc cùng đứng trên một cái nền cao đủ để ngước nhìn ra xa hơn, và khi đó, chúng ta có thể còn gì đó để hi vọng vào những giấc mơ phiêu lưu mới.