Nhà văn Tôn Lợi Hoa, sinh năm 1971, Hội viên Hội Nhà văn Trung Quốc, hiện cư trú tại thành phố Truy Bác, tỉnh Sơn Đông.

Ông đã xuất bản: Các tập truyện cực ngắn “Việt vị”, “Vua chiếu bóng”, “Thuê  con ăn tết”, “Cảm giác một con ếch xanh”, “Nhật ký tay trái”; Đã công bố các bộ tiểu thuyết “Cái bang thời đại cuối cùng”, “Vườn Ê-đen ác mộng” và nhiều truyện vừa.

Được trao “Giải thưởng Chim sẻ vàng Truyện cực ngắn Trung Quốc” lần thứ hai.

Truyện ngắn “Giáo sư” đã đăng trên tạp chí “Bách Hoa viên” (số 11-2006) – Đây là mảnh đất màu mỡ, có công đầu trong sự nghiệp ươm trồng nhiều tác phẩm truyện cực ngắn và bồi dưỡng nhiều cây bút chuyên viết truyện cực ngắn xuất sắc của Trung Quốc, với lời giới thiệu của nhà bình luận văn học Phùng Huy, chủ biên thường trực của tạp chí này:

Một quãng thời gian hiện tại, một cảnh tượng, hai nhân vật, một cuộc đối thoại, một sự kiện. Đây là một “văn bản” tiểu thuyết tinh thâm mà một nhà tiểu thuyết thục luyện trình bầy kín kẽ không một chút sơ hở trước chúng ta. Mà trong văn bản, là một câu chuyện bao hàm khủng bố, thảm liệt, kinh hoàng, tuyệt vọng cho đến suy sụp. Đồng thời, đây cũng là một câu chuyện đấu tranh tư tưởng, khảo nghiệm chất vấn và tự khảo nghiệm tự chất vấn.

Tác phẩm này lại được chọn đăng trên báo điện tử “Đọc truyện cực ngắn” (www.xiaoxiaoshuo.com), ngày 18-10-2006.


***

Giáo sư

Truyện ngắn: TÔN LỢI HOA (Trung Quốc)

Giáo sư đang xem truyền hình. Nhưng, trên truyền hình có nội dung gì, một tí tẹo gì, ông đều không biết. Với ông, đó chẳng qua chỉ là những hình ảnh chuyển động trước mắt. Ông đột nhiên giang rộng hai tay, ôm chặt lấy mặt! Sau giây lát trôi qua, bàn tay run rẩy của ông bắt đầu kiếm tìm thuốc lá. Bật lửa, hít mấy hơi rất mạnh. Trong     phòng bỗng chốc khói thuốc cuồn cuộn mịt mù. Trên mặt giáo sư lại có nước mắt.

Ông lẩm bẩm một mình: “Mi không xứng đáng làm giáo sư! Một người tâm hồn bẩn thỉu như vậy, làm sao có thể đứng trên bục giảng, nói thao thao bất tuyệt như thác đổ chứ?”

Giáo sư đứng dậy, lê chân đi vào phòng ngủ. Trên bức tường đối diện với đầu giường, có một tấm ảnh lớn. Ông đứng tại đấy, hồi lâu không động đậy. Đột nhiên, ông quỳ xuống trước tấm ảnh ấy! Cánh cửa sổ không đóng, gió cuốn rèm cửa lên, góc trán   giáo sư có mấy sợi tóc trắng, phất phơ bay trong gió.

“Cái hôm ông chết, cũng là ngày chủ nhật. Mỗi khi đến ngày này, tôi đều quỳ trước mặt ông như thế này. Tôi luôn luôn tự hỏi mình, thế nào là cao thượng, thế nào gọi là ti tiện hèn đớn? Một con người, phải trải qua rèn rũa như thế nào, mới có thể trở thành thuần khiết đây? Chắc chắn là không quan hệ gìđến văn hoá. Đạo đức, luân lý, những từ ngữ này thường xuyên treo bên mép, ngoài miệng tôi. Tôi là giáo sư ư! Trên mặt báo   chí, họ đánh giá tôi, ca ngợi tôi đức cao vọng trọng. Rất đáng cười, không phải vậy sao? Bây giờ, tôi cầu xin ông tha thứ cho tôi. Ông là một ngư dân, ông không có văn hoá, trước khi sự việc xẩy ra, có ai biết trên đời này còn có một người như ông chứ?”

Có người gõ cửa. Thực ra cửa không đóng. Người tâm hồn đã chết rồi, cửa đã trở thành hư vô. Ông không ở nhà, cửa cũng vẫn mở. Cửa mở, cũng coi như đã đóng chặt rồi.

Ông từ từ đi ra cửa phòng ngủ. Đứng bên ngoài cửa là một người đàn bà. Thoạt đầu, ông tưởng là cô Hà Tiểu Thảo thần kinh lẩn thẩn ở tầng trệt, song không phải. Đây   là một người đàn bà, không phải là một cô gái. Ông vẫn tìm kiếm bà ta mãi, tìm kiếm cô gái này. Nhưng chưa từng nghĩ rằng, sự việc ấy đã khiến cho một cô gái sau chốc lát đã biến thành một người đàn bà. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau rất lâu. Ngưòi đàn bà đi vào.

“Ông có còn nhớ tôi không, giáo sư?” Người đàn bà ngồi xuống ghế đi-văng.

Ông lấy chiếc cốc làm bằng giấy, giót nước, đặt lên trên bàn. “Phải rồi, nhớ ra rồi!” Giọng nói của ông rất kỳ lạ quái gở.

“Tôi đã từng là học trò của ông!”

Ông đứng bật dậy.

“Tôi đã hai lần nghe ông diễn giảng!”

Trong con mắt của ông lại hai lần xuất hiện van xin.

Nhưng, người đàn bà vẫn cứ nói ra. Người đàn bà móc ra một bao thuốc lá, song không mời ông, một mình châm một điếu, nhả khói ra: “Ông giảng dậy cho chúng tôi nhân tính, giảng luân lý, đạo đức, toàn chuyện đạo lý, rất tinh tế mỹ miều. Đúng thế, rất tinh tế mỹ miều. Tôi và rất nhiều người, đều nhiều lần vỗ tay tán thưởng ông hồi lâu.”

“Tôi cầu xin chị!”

“Không ngờ tôi sẽ đến tìm kiếm ông sao? Liên tục mấy chiều tối nay, tôi đều đi đi lại lại dưới lầu. Trong cái bọc của tôi có một con dao găm, rất sắc. Chỉ cần tôi lên lầu, chắc chắn tôi sẽ cầm nó đâm vào ngực ông!”

“Con dao ấy, chị còn mang theo không?”

“Không, đối với ông nó đã không cần rồi. Bởi vì, ông là người có tư tưởng. Có khi, tư tưởng cũng sẽ giết người.”

“Tôi vẫn thường đang đợi chị, tìm chị!”

“Tìm tôi?” – Người đàn bà cười: “Tìm tôi đến giết chết ông ư? Không, tôi nghĩ ra rồi, kẻ tôi muốn giết không phải là ông, mà là hai tên đàn ông kia. Tôi đã thật sự tìm thấy chúng nó rồi, con dao ấy đã dùng vào chỗ sử dụng khác rồi.”

Ông thở dốc: “Chị, chị giết chúng nó rồi ư?”

“Tôi có dũng khí hơn ông, hơn nữa, lại còn có điều kiện. Tôi là đàn bà đấy, song tôi không phải là kẻ nhu nhược! Chúng nó cảm thấy điều này rất thú vị. Nhằm giết chết chúng nó, tôi đã ăn ngủ với hai thắng cha ấy suốt một tuần lễ.”

Tay ông đang run bần bật! Ông gõ mạnh tay vào đầu của mình.

Người đàn bà chậm rãi nói: “Sau đó, vào một buổi tối chủ nhật, cho chúng nó uống liều lượng lớn thuốc ngủ…, ông còn muốn nghe nữa không?”

Nhìn thấy giáo sư co rúm người lại, quỳ mọp xuống đất, người đàn bà nói: “Ông  sợ máu,  có phải thế không? Tôi biết ông sợ. Vào cái ngày hôm ấy, khi ông quay người bỏ đi, từ trong con mắt của ông, tôi đã nhận thấy điểm này.”

“Tôi van xin chị! Đừng nói nữa!”

“Tôi sợ ông đã quên rồi. Hôm ấy cũng là ngày chủ nhật, đúng không? Chúng ta đều ở trên quả núi ấy. Song hôm ấy, vận mệnh của tôi đột nhiên xẩy ra thay đổi. Trên đường núi, hai người đàn ông chặn tôi lại, muốn lấy những thứ trên người tôi. Tôi đã nộp rồi, song chúng nó vẫn muốn đòi cái khác. Tất cả chuyện ấy, ông đều đã nhìn thấy rồi, bọn chúng còn muốn! Tôi giống như một con cá sắp chết trần truồng nằm trên bãi cỏ, thì ông đã xuất hiện. Tôi nhìn ông, tôi gào to: Cứu tôi với! Nhưng ông thì sao, giáo sư?”

Giáo sư rên rẩm.

Người đàn bà dằn từng tiếng một: “Ông quay người bỏ đi!”

Không khí trong phòng khiến người ta ngột ngạt.

Người đàn bà cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, rồi nói: “Tôi đã mang đến cho ông một tấm ảnh, ông đã xem thấy chưa? Người ấy, trong xoáy nước đã cứu được sáu du khách! Ông ấy đã chết rồi! Song sáu người được cứu, từ bấy giờ đến hôm nay không có một người nào xuất hiện. Ngay đến cái hôm đưa ông ấy xuống đất yên nghỉ, cũng không có một người đến viếng ông ấy. Thậm chí, không có người đến để kể lại tình cảnh lúc bấy giờ. Giáo sự đấy chính là thế giới tươi đẹp mà ông miêu tả thuật bình trên giảng đường cho chúng tôi nghe ư? Tôi vừa từ nhà ông ấy trở về, tôi không phải là người được ông ấy giải cứu, nhưng tôi, đã quỳ trước mộ phần của ông ấy suốt một buổi sáng!”

Giáo sư ôm bụng, chìa một tay ra, run run chỉ vào phòng ngủ. Người đàn bà  chầm chậm bước vào, ánh mắt của bà quan sát lướt quanh phòng một vòng, dừng lại trên tường. Trong phòng khách ông phủ phục trên mặt đất, nhìn tấm ảnh mà người đàn bà đem đến.

Khi người đàn bà ra cửa, ông hỏi: “Chị đi đâu?”

Người đàn bà không ngoái đầu lại, mà vặn hỏi: “Ông nói sao? Giáo sư.”