Khi thằng chồng chị reo lên như vậy thì chỉ có hàng xóm của thằng chả nghe! Vợ và con gái nó đã bỏ đi biền biệt rồi.
Minh họa: TRẦN NGỌC SINH
Không biết lấy đâu ra chữ nghĩa mà chị, một người phụ hồ, nói cứ sắc như dao bổ cau. Đời tui toàn phụ không à, đã phụ nữ còn phụ hồ, làm vợ cũng phụ luôn! Ổng có vợ chính trên quê.
“Trên quê” là một khái niệm mông lung. “Vợ chính” cũng là khái niệm mông lung nốt với chị. Tìm hiểu làm gì? Mình là đứa chen ngang vô xin chút tình yêu. Trời cho được nhiêu hay nhiêu. Ráng níu giữ cho con một tổ ấm chứ biết sao giờ?
Câu hỏi nghe như một sự cam chịu, như sinh ra là đã ở đó với phận đàn bà của chị.
Lại những câu sắc sảo nữa của chị từng làm mấy bà trong xóm cười rần rần. Chồng có nhiều loại lắm nghe. Có ông xứng đáng được kêu bằng chàng, có người là anh bình thường thôi, có thằng không xứng gọi bằng thằng luôn.
Như thằng chồng tui sao kêu một tiếng anh cho được. Nên cứ mày tao cho xong. Hỏi sao có vẻ “căm thù” nhau vậy, chị nói trước đây nó không đến nỗi nào. Từ ngày có con bé Thảo, nó đổ đốn, rượu chè, gái gú.
Nó còn ghen tuông khủng khiếp. Nhiều lần chịu không nổi, tui nói nó: “Thôi mày bỏ mẹ con tao, về với vợ con mày trên quê gì đó đi”. Nó nhếch mép: “Nam nhi đại trượng phu, một đi không trở lại!”.
Mấy chị biết sao không? Khi nó nói câu rất nam nhi đó, nó đang đái ở phòng ngủ! Nó say đến mức không biết gì như vậy, hỏi có ai chịu nổi không? Vậy nên lắm lúc tui nghĩ không phải mình đi giành giật chồng người mà đang gánh nợ, gánh nghiệp gì đó cho chị ấy.
Đôi vợ chồng này lấy đánh nhau làm lẩu, chửi nhau làm cơm! Hồi đầu hàng xóm còn can thiệp nhưng sau đó cũng… lờn luôn!
Hôm trước mới thấy cãi, chửi, đánh nhau náo loạn thiên địa, tinh mơ hôm sau đã thấy thằng chồng vắt áo quần cho bớt nước, con vợ giũ giũ mấy cái rồi mắc lên cây sào tre. Rất nhịp nhàng như thế, ai đi ngang qua cũng ngưỡng mộ!
Thằng chồng làm biếng bà cố! Sáng ra đã uống rượu, đã say xỉn. Say, hắn kéo cái võng xếp qua vườn hàng xóm ngủ. Vậy mà lạ, dạo nọ nguyên xóm điêu đứng vì sốt xuất huyết mà hắn không hề gì dù một ngày làm mồi cho muỗi ít ra là hai bận!
Hắn ăn uống cũng dễ (có đâu mà ăn cho… khó!). Cái chảo chiên trứng, nó cho cơm vô, quậy tưng cơm với trứng. Một tay cầm cán chảo, một tay cầm muỗng kèm theo trái dưa leo, hắn xúc muỗng cơm, cắn miếng dưa cái bụp, nhai rau ráu. Thế là xong bữa.
Trong khi đó, vợ hắn đi phụ hồ, con gái đi học.
Chị phụ hồ mà vẫn trắng tươi, trắng tinh. Hắn cũng công tử bột một thời nên… đen đúa là không thể. Thế nên khi hắn nhìn con bé Đen – tên ở nhà của bé Thảo – ngồi cầm cái cây khều khều giữa đường cho có chuyện để chơi là hắn thấy gai mắt. Gai rất gai luôn! Hắn nói thế với mấy thằng bạn nhậu.
Một bữa hắn lục túi vợ lấy tiền mua rượu bỗng dưng thấy năm tờ giấy năm trăm rơi ra. Hắn xanh mặt, tá hỏa như bị ai tát một cú trời giáng. Chị đang lúi húi nấu cơm sau góc bếp chưa tới hai mét vuông bị hắn túm cổ lôi xềnh xệch ra khỏi nhà. Hàng xóm đã có nhiều người cầm điện thoại lăm lăm trong tay để quay cờ líp!
Hắn đưa dao lên dọa: “Đứa nào quay phim đưa lên mạng tao chém nguyên nhà!”. Những chủ nhân của điện thoại thông minh đã rất… thông minh len lén cất điện thoại vô túi quần nhưng vẫn đứng coi tuồng đang vào hồi gay cấn…
“Tiền đâu mà có nhiều vậy? Mày làm phụ hồ nhận lương tuần. Mỗi tuần mày làm sáu ngày, ngày trăm rưỡi ngàn là chín trăm, sao nay mày có đến hai triệu rưỡi?” – hắn gầm gừ như con hổ bị thương dù người tổn thương sâu sắc đang là vợ hắn.
“Tao mượn thêm chủ thầu để đóng học phí cho con Thảo. Mày điên à? Thằng điên nào còn bỏ tiền cho tao?”. Mái tóc dài của chị bị hắn quấn đủ ba vòng ở bàn tay phải. Tay còn lại hắn đấm túi bụi như đấm vào bao cát.
Sau một lúc, hắn nghỉ mệt, chị nằm thiêm thiếp như chết rồi. Hàng xóm đứng lặng thinh. Dường như có ai đó chịu không nổi đã bỏ về nhà mình, đóng cửa lại.
Bất giác chị vùng dậy. Mạnh mẽ, bạo liệt, điên cuồng. Chị cầm hòn đá đập tan tành ô cửa kính. Mảnh kính vỡ loảng xoảng. Chị cầm một mảnh kính trên tay, bóp chặt, máu trên tay chị chảy ròng ròng.
Con bé Thảo hét lên ôm lấy mẹ.
Chị lao về phía thằng chồng vũ phu, vô tích sự rồi lăm lăm miếng kính nhọn hoắc về phía hắn: “Mày nghe cho rõ đây, tao mà có thằng nào chu cấp chút tiền, chịu khó làm ăn và yêu thương con bé Thảo thì tao cũng đi lâu rồi. Đàn ông tụi bây, làm tình xong quẹt mỏ như… gà! Giờ mày ngồi lên, ngay ngắn vào. Tao lạy mày ba lạy để mày chết tao khỏi về”.
Ai nấy rùng mình. Thằng chồng há hốc miệng ngồi im không nhúc nhích. Và chị lạy, từ tốn, từng cái một. Mắt ráo hoảnh, khô khốc. Con bé Thảo khóc thét lên khi mẹ nó cầm tay con kéo đi. Hàng xóm giải tán tứ phía…
Ba tháng nay chưa thấy chị về. Có thể mẹ con chị đã chia tay vĩnh viễn khu trọ nghèo này thiệt rồi. Chỉ có thằng chồng đã say nay còn say hơn.
Hắn kể, con bé Thảo thích ăn đu đủ nên hắn trồng hai cây nơi thẻo đất thừa ra của bà chủ trọ. Cây đu đủ giống lùn, trái nhiều nay là của chung cho người ở trọ cả xóm. Đu đủ xanh làm gỏi, đu đủ chín hái mời nhau ăn. Mấy đứa choai choai chụp ảnh đăng phây búc với cái mỏ chu ra, miếng đu đủ hồng nửa trong, nửa ngoài khuôn miệng.
Thảo ơi, đu đủ chín nhiều rồi nè con, về ăn nha con! Khi say, hắn lè nhè mỗi câu đó.
Nguồn Báo Tuổi Trẻ
Dương Thanh đăng bài