LÊ PHƯƠNG DUNG
Tháng Tư về bỡ ngỡ với Ngày nói dối, rung lên bản tình khúc buổi giao mùa, mộng mơ giữa thinh không yên ả bắt đầu cho những ngày cách ly phòng chống dịch bệnh. Buổi sáng ngày đầu tiên của tháng Tư thật yên bình trong làn gió nhẹ đu đưa. Tháng tư, tháng của mùa hoa âm vang đất trời, tháng của nỗi nhớ đầy vơi…
Tháng tư về nắng vàng trải khắp sân
Cái rét tháng ba, nàng Bân dời gót
Tháng tư về mang nỗi nhớ chơi vơi
Nụ phượng hồng và bầu trời nhuốm nắng
(Trích “Tiếng ve sầu” – Nguyễn Đình Huân)
Tháng tư về bỡ ngỡ với ngày Cá đầu tiên. Tạo hoá đã vén bức màn tháng Tư, dạo đầu bằng ngày nói dối, cái ngày mà cả thế giới được tự “cho phép” mình lừa gạt người khác. Nghe có vẻ có chút gì đó ngây ngô, hão huyền nhưng cũng thật tài tình và sắc sảo.
Tháng Tư đến khi sắc ban tím dần vơi, những con đường hoa sưa trắng muốt dần đi vào quá khứ, hương tháng Ba chỉ còn là nỗi nhớ. Thay vào đó bằng sự tinh khôi, trong trẻo của những chậu hoa loa kèn đua nhau nở rộ tựa sắc trời quang đãng khi hạ sang.
Tháng Tư rung lên bản tình ca khúc giao mùa, khi tiết trời âm u, se se lạnh ngày đông khắc khoải, cựa mình chuyển sang ngày hè trong xanh, nóng bức.
Tháng Tư đã về lang thang khắp nẻo, thả mình trong những âm thanh rộn rã nơi phố phường vắng lặng lạ thường, lắng nghe từng nhịp thở mới của mùa hạ đang chạm gần nơi cửa ngõ.
Tháng Tư mang đến những cơn mưa lạnh đến se lòng, những cơn gió mơn mơn trên da mặt, nơi đầu lưỡi ngọt ngọt, chua chua, cay cay mùi vị của hương đồng gió nội. Tháng Tư tất bật vội vã hối hả như sợ nhớ, sợ quên điều gì.
Tháng Tư đẹp là thế, nhưng đâu đó, trong từng cơn gió nhẹ, trong từng giọt nắng vàng trải đầy vơi, ta lại thấy bồi hồi, nao núng, luôn phải vẩn vơ theo đóa bằng lăng, những chùm phượng thắm – sắc hoa buồn nhưng rực rỡ, mang theo những niềm lo lắng ngày thi cùng nỗi buồn nỗi nhớ mùa chia ly hòa trong dòng ký ức, hoài niệm cũ.
Tháng Tư chào ta bằng Ngày nói dối. Ta đón tháng Tư bởi tình người thân thiết, bằng tình yêu ấm áp, rộn ràng và bằng cuộc sống an yên, chân thật.
Dạo quanh phố phường Hà Nội trong những ngày tháng Tư, đến đâu ta cũng bắt gặp đóa loa kèn trắng dịu dàng một màu e ấp, khiến lòng người không khỏi xôn xao trên những gánh hàng dong rong ruổi các nẻo đường.
Sắc hoa trắng như thực như mơ thu hút mọi ánh nhìn. Không khoe sắc rực rỡ, cũng không thơm ngát như những loài hoa khác, cái sắc trắng tinh khôi mà giản dị của hoa loa kèn ấy như tô điểm thêm cho vẻ dịu dàng, thanh lịch của đất trời, con người Tràng An.
Bất chợt bắt gặp cái sắc trắng thanh khiết kia trong một buổi chiều lang thang trên phố, ta chợt thấy lòng mình bỗng nhiên nhẹ tênh đến lạ như chưa từng biết đến buồn phiền và mệt nhọc, ta chợt thấy nao nao vì thứ cảm giác nhẹ nhàng len lỏi, khẽ chạm vào tim ta, vì Hà Nội này còn nhiều lắm những điều nhỏ xinh đáng để ta trân quý mỗi ngày.
Tháng Tư về thật rồi, cùng với những gánh hàng hoa loa kèn rong ruổi buổi tan tầm, như níu hồn ta an nhiên mà thanh thản sau chuỗi ngày lo toan, mỏi mệt
Có lẽ loa kèn là loài hoa chỉ thuộc về tháng Tư thuộc về những khoảnh khắc giao mùa dịu nhẹ. Ngắn ngủi là thế, ấy vậy mà, màu trắng tinh khôi đã đi vào lòng người bình dị đến bình yên. Đẹp thanh tao cho ta những xúc cảm diệu kỳ.
Cứ bảo rằng Hà Nội lắm xô bồ, lắm bon chen, Hà Nội đất chật người đông, ồn ào và náo nhiệt nên lúc nào cũng vội vàng, nhanh chóng. Nhưng Hà Nội cũng có những lát cắt rất nhỏ với những điều giản dị, đơn sơ và tĩnh lặng – những thứ níu hồn ta an nhiên mà thanh thản sau chuỗi ngày lo toan, mỏi mệt – như gánh hàng hoa rong ruổi buổi tan tầm…
Tháng Tư nông nổi nhưng rất đỗi trong trẻo đã về, khi nắng vàng tràn qua những ô cửa sổ, và gió hát xôn xao trên những cành lá xanh tươi của hơi lạnh còn rơi rớt mỗi buổi sớm mai, ôm ấp lòng người bằng những sắc thắm tươi nở bừng rực rỡ…
Xin chúc các bạn của tôi một tháng Tư thật an yên, bình tĩnh, sống vui khỏe, cùng mọi điều may mắn, tốt lành, hạnh phúc!
LPD, 1.4.2020