Mẹ ơi !

Chắc hôm qua lại là một đêm mất ngủ của mẹ nữa nhỉ?

Mẹ đã từng nói, 2 đêm mẹ thức trắng khi nghe tin sân bay Nga bị đánh bom và không thể liên lạc được với con. Mẹ đã từng hốt hoảng khi nghe tin tai nạn máy bay ở mọi nơi trên thế giới…

Và Mẹ lại chăm đi Chùa, để cầu nguyện…

Con cảm ơn Mẹ vì điều đó… Bởi vì Mẹ đã luôn trân trọng mạng sống của con và cả những con người vô tội. Ấy thế mà, có những “cái đầu di động”vô cảm, họ quá quen với tính ích kỉ cá nhân mà bất chấp tất cả… Có thể, họ không hoặc chưa hiểu nỗi đau của sự mất mát.

Mẹ ạ, hôm qua bạn con bay về từ vùng bão, nơi có xảy ra tai nạn… Bạn con nói, vì chuyến bay delay do thời tiết xấu, mà hành khách phàn nàn, hành khách chửi, hành khắc lắc đầu, rồi hỏi tại sao hãng khác bay được còn Việt Nam lại không???

Con không trách họ, con chỉ thấy thương vì nơi con đang làm việc tên là “Vietnam Airlines” – Hãng hàng không quốc gia Việt Nam.

Con đã từng đi Singapore Airlines, ở đó cũng có nhiều người Việt, họ ngồi im, họ trầm trồ với cái máy bay giống hệt mà con vẫn thường phục vụ, và họ nhìn ngắm bạn tiếp viên “xấu hơn con” với ánh mắt ngưỡng mộ “Ồ tiếp viên Sing đẹp quá”.

Con đã từng đi Turkish Airlines, ở đó cũng có nhiều người Việt mình, họ nhốn nháo lên yêu cầu nước, yêu cầu chăn, nhưng đáp lại là câu nói:”Xin lỗi, bây giờ chúng tôi không phục vụ thức uống, cất cánh lên chúng tôi sẽ quay lại”… Người Việt mình ngồi im, không vặn hỏi, không quát tháo, không chửi bới… Họ đã cười, một cách vô cùng hiền từ. Đáng yêu lắm Mẹ ạ.

Con đã từng đi Airfrance, ở đó, người Việt của mình đi thành từng đoàn, họ mang theo rất nhiều hành lý, cái nào cũng to và nặng. Tiếp viên Pháp đứng đó, nhìn, cười, và rất thích thú với hình ảnh người Việt mình hò hét nhau để hành lý lên ngăn phía trên… Chưa bao giờ, con tự hào về sự đoàn kết của dân tộc mình đến thế.

Thử làm một phép hoán đổi, nếu đó là tiếp viên Việt Nam xem… Mẹ sẽ nghe thấy những tiếng tru tréo và doạ nat.

Con thực sự không hiểu Mẹ ạ!!!

Vietnam Airlines là hãng hàng không của chính đất nước họ cơ mà nhỉ???


Một chuyến bay bị delay dù vì bất kỳ lí do gì, hãng hàng không phải trả nhiều tiền lắm. Tiền bãi đậu nhé, tiền nhân viên nhé, tiền xăng dầu… tất cả, đều tính bắng USD…

Thế nên, chẳng ai muốn bị delay, đặc biệt là chúng con, chúng con muốn về sớm với Mẹ, với các bạn, với người yêu. Nhưng có những tình huống bất khả kháng, chúng con, thực sự không muốn.

10 phút, 20 phút, 1 tiếng, 2 tiếng hay thậm chí 1 ngày… nếu có lí do chính đáng, hãy biết lắng nghe và thông cảm…

Thà cho đi mấy chục phút để rồi giữ được cuộc đời, còn hơn mất hết tất cả chỉ vì cố gắng cứu vãn khoảng thời gian “có thể tạo dựng lại”.

Mẹ ơi, con còn nhớ khi con mới đi bay, chuyến bay đầu tiên, con làm đổ hết thứ này đến thứ khác, gắp bánh mì cũng rơi, mở hộp sữa thì bắn vào đầu khách, con căng thẳng đến phát khóc… Nhưng bù lại, hành khách an toàn, và con lại được về với mẹ… Cũng 4 năm rồi, bây giờ con đã ít đổ vỡ hơn, chỉ còn là thỉnh thoảng…

Tiếp viên chúng con phải cố gắng từng ngày, chúng con không chỉ biết “Xin mời quí khách dùng trà, cafe”, mà chúng con phải đảm bảo sự an toàn cho hành khách bằng chính mạng sống của mình… Không phải vô cớ, khi chúng con được học cách trợ giúp trong tình huống khẩn cấp, học sơ cứu, cả đỡ đẻ nữa… Mẹ có hiểu con không? Chắc chắn rồi, vì Mẹ là người sống bằng trái tim mà… Chỉ có những người có trái tim mới biết lắng nghe và thấu hiểu…

À con quên mất, con được một người bạn kể rằng, chị ấy đi trên một chuyến bay qua vùng thời tiết xấu, máy bay xóc kinh khủng, chị ấy nhắm chặt mắt lại và cầu nguyện. Chị ấy nghĩ tới gia đình, nghĩ tới món quà phải mang về cho bố…Và rồi, cái khoảnh khắc vô cùng đáng trân trọng của chị đã bị phá tan bởi những lời yêu cầu vặn hỏi tại sao chưa phục vụ ăn, uống blablabla… chị ấy đã rất bất ngờ:”Họ có thể ăn vào lúc này được sao?”

Con dám chắc, Mẹ của con cũng hoàn toàn bất ngờ…

Con lại lên cơn nói nhảm… Tất cả, chỉ là vì con muốn thông báo với Mẹ: “Con đã về rồi Mẹ ơi!”

Trung (TVHK )

VÀ CHÙM THƠ TẶNG NHỮNG TIẾP VIÊN HK – SỨ GIẢ CỦA BẦU TRỜI :

SAY NGHỀ

Tàu bay lượn hết đường biên,

tiếp viên nở nụ cười duyên – đáp rồi

Mê câu lục bát là tôi,

khát khao say đắm bầu trời là em

GIAO THỪA

Em ơi, thời khắc sang xuân

Linh thiêng trời đất bâng khuâng giao thừa

Sài Gòn nắng, Hà Nội mưa

Em bay đón cả bốn mùa yêu thương

NHỚ

Từ Hà Nội bay Sài gòn

Mà mưa mưa mãi chợt buồn nhớ ai

áo màu đỏ ấy đang bay

còn bao chặng nữa nối dài nhớ thương…

Noel 2012

GỬI CHÁU T.H

Giờ này cháu đã ngủ ngon

Chú còn trăn trở dặm đường còn xa

Ngày mai cháu lượn quanh nhà

Mẹ cha yêu quý đều là…hạng C

Để rồi cháu mãi say mê

Bầu trời khát vọng,

bay đi với Đời !

BẦU SỮA – BẦU TRỜI

Thuở nào nhu nhú núm cau

mưa giăng em tắm để sau ngượng ngùng

Lần đầu ướm yếm thẹn thùng

sân trường áo trắng nắng hồng má em

Thời gian như phổng phao thêm

căng tràn nhựa sống trái tim bồi hồi

Cứ khao khát lắm bầu trời

nắng xôn xao lúa nâng đôi cánh diều

Một lần xuân – một lời yêu,

ngực xôn xao nhịp lòng phiêu diêu tình

bên hồ khỏa sóng khuôn hình

cứ soi cứ ngắm cứ xinh cứ cười

Thế rồi hai họ chung vui ,

thế rồi em với bầu trời – kíp bay

thế rồi làm mẹ đêm nay,

ấp cho con bú, mẹ say bé rồi

Căng tràn mãi tuổi đôi mươi,

sắc màu hồng hạc,

giữa trời biếc xanh

Tàu VN 502 bay Quảng Châu 27/12/12

Nguyễn Thanh

 

 

Trung – TVHK