Nhà văn Cao Khoan, sinh năm 1961, Hội viên Hội Nhà văn tỉnh Liêu Ninh, tốt ngiệp Lớp Nhà văn Viện Văn học Lỗ Tấn.
Ông đã từng công bố trên 400 truyện ngắn trên một trăm báo, tạp chí, như “Giới tiểu thuyêt”, “Bách Hoa viên”, v.v…
Năm 2002, được lựa chọn là Nhà văn được yêu thích nhất.
Tiểu thuyết của Cao Khoan nhiều lần được giải thưởng, trong đó tập truyện ngắn “Con ruồi biết khiêu vũ” được Giải Ba Truyện mini toàn quốc năm 2002; Tác phẩm “Diễn tập quân sự” được Giải nhì truyện mini toàn quốc năm 2003.
Truyện ngắn “Người đàn bà mang thai” của nhà văn Cao Khoan được bạn đọc Trung Quốc bình chọn là truyện mini ưa thích.
***
– Cô N. đã mang thai rồi. Mẹ ơi! Mang cái gì cũng không tốt trừ mang thai phải không? Điều càng tồi tệ là, không biết cô ả mang thai với ai cơ !
Cô N. chu cái môi mỏng đỏ mọng, hai tay đỡ má đỏ hây hây, soi vào gương, vừa tận hưởng vừa kinh hãi, vừa phán đoán xem ăn nằm với người đàn ông nào mới có khả năng này.
Thị trưởng Ngưu, Trưởng ban Mã, Cục trưởng Chu, Đội trưởng Tuần, Tổng giám đốc Dương… Những con dê cụ ấy đều có khả năng.
Cô N. nhíu lông mày, trong đầu bỗng lóe lên câu hỏi: Đàn bà xinh đẹp là phúc hay họa?
Thậm chí cô hồi tưởng lại, trong cái văn phòng khách sạn mà cô kinh doanh, những người đàn ông này đã chơi đùa vui thú với cô như thế nào.
“Oa! Oa!” Đứa con gái chưa đầy tuổi tôi khóc réo làm đứt quãng dòng hồi ức của cô.
Người giúp việc câm trẻ tuổi vội vàng ấn bình sữa vào miệng đứa bé, chặn đứng tiếng khóc lại.
– Bọn đàn ông đều không tốt đẹp gì, đi tìm bọn chúng đi!- Cô N. đứng phắt dậy, lẩm bẩm một mình.
Cô gỡ cái cặp tóc con bướm, lau sạch son môi, tẩy rửa phấn son trên mặt, làm cho thân hình tiều tụy, thay vào một cái áo khoác vừa dày vừa rộng, gọi điện thoại kêu chị gái đến. Trước khi đi còn nhét vào tay chị một cái cặp công văn lớn thật chắc chắn.
Những bông tuyết ngoài trời rơi càng mau, trên mặt phố đã đọng đầy tuyết trắng. Cô N. gọi một chiếc xe taxi cao cấp, chạy đến tòa thị chính.
Cửa phòng của Thị trưởng Ngưu đóng chặt, cô N. gõ hai cái thật to.
– Ai đấy?- Một tiếng nói khàn khàn vọng ra, rồi cánh cửa mở rộng.
Cô nàng mấp máy môi, ra hiệu bảo chị gái đứng ở ngoài cửa chờ, sau đó bước thẳng vào phòng.
– Ôi! Cục trưởng!
– Đưa hàng đến ư? – Thị trưởng Ngưu trên năm mươi tuổi đóng cửa lại, hai con mắt hau háu sáng lên, ông ôm ghì cô N. vào lòng.
Cô N. lấy hết sức đẩy ông ta ra xa:
– Anh còn ham hố như vậy sao, người ta đã mang thai đấy!… Em sắp sinh con cho anh đây!
– Sao? Cô nói gì ?! – Trán thị trưởng Ngưu lập tức vã mồ hôi hột, im lặng mãi không nói được lời nào.
Ông ta châm một điếu thuốc, đi đi lại lại trong phòng mấy vòng, rồi rút ngăn kéo ra lấy một xấp tiền, không thèm đếm, nhét vào trong bụng cô N.:
– Đi, mau mau nạo đi! Đừng có sinh đẻ làm gì đấy! – Giọng khàn khàn của Thị trưởng pha chút run rẩy.
Cô N. giắt tiền vào trong bụng, tỉnh bơ nói:
– Số tiền này em cầm tạm trước, nếu không đủ em lại đến tìm anh đấy!
– Vâng! Vâng! – Thị trưởng Ngưu gật đầu lia lịa, y hệt một tân binh vừa nhập ngũ đứng trước mặt tướng quân đã dày dạn chiến trường.
Cô N. nhét tiền vào trong cặp công văn, tiếp tục đến phòng làm việc của Trưởng ban Mã.
Trưởng ban Mã ngoài bốn mươi tuổi vội đón cô vào phòng, dậm chân dậm cẳng trách:
– Không gọi điện thoại trước lại vào ngay đây, tùy tiện, quá tùy tiện!
– Thật là một con quỷ hiếu sắc! – Cô N. vốn không ưa ông ta:- Chẳng rõ là đàn ông trên đời này chết tiệt cả rồi hay sao, mà tôi lại tìm đến anh? Nói cho anh biết, tôi đã mang thai rồi! Mà… tôi định đẻ cho anh một đứa đấy!
Cô N. quắc mắt nhìn anh ta.
Trưởng ban Mã chẳng nói chẳng rằng, nghĩ ngợi một lát, rút từ ngăn kéo ta một xấp tiền, ném lên mặt bàn, nói:
– Cầm lấy! Đi xử lý cái nợ trong bụng đi!… Không hiểu tại sao tôi lại quen cô chứ!
Cô N. cầm lấy tiền, đút vào trong bụng, mặt lạnh tanh dí tay vào mũi anh ta:
– Anh thật xui xẻo!
Nói xong, cô ả ưỡn ngực ra khỏi phòng làm việc của Trưởng ban Mã.
…
Cô N. lại dùng cách thức như thế, tìm đến chỗ Cục trưởng Chu, Đội trưởng Tuần… Trừ Tổng giám đốc Dương không có nhà nên mới lọt lưới, những người khác đều ngoan ngoãn moi tiền ra.
Cặp công văn của cô ta đã căng phồng tiền, chạng vạng tối hai chị em quay trở về nhà.
Cô N. nhoẻn miệng cười, vừa đếm tiền vừa tính toán sử dụng món tiền này: Đầu tiên sửa sang nâng cấp ngôi nhà, mua một chiếc xe cao cấp, sau đó đi Quế Lâm du ngoạn sơn thủy, số tiền còn lại sẽ gửi vào ngân hàng…
– Em ơi! Lúc nào em đi viện, báo cho chị một tiếng nhé!- Từ nãy đến giờ không nói gì, bà chị bỗng nói, giọng ồm ồm như tiếng đàn ông.
– Hô hô! Ha ha! – Cô N. cười ra nước mắt: – Sao chị ngố thế, em có mang thai đâu mà!
Cười rũ rượi đến mệt lử, cô N. cởi chiếc áo khoác rộng, gỡ miếng đệm bông quấn bụng ra, rồi vào phòng vệ sinh, lại chăm chú trang điểm kỹ lưỡng cho mình…
Vũ Phong Tạo dịch
Theo tạp chí “Truyện mini chọn lọc”, TQ