Báo điện tử “Nhân dân nhật báo” (www.rmrbw.net) cung cấp nhiều thông tin vô  cùng quý báu.

Nhân dân nhật báo” ra ngày 20-7-1959, đăng  trên trang 8 toàn văn bài thơ “Người con gái Việt Nam” của nhà thơ Việt Nam Tố Hữu, tặng Trần Thị Lý anh dũng, bản dịch của Lý Á Thư, với Lời người biên tập:

Trần Thị Lý là một cô gái miền Nam Việt Nam. Chị đã từng bị chính quyền Ngô Đình Diệm bức hại tàn khốc. Nhưng, chị trước sau kiên trinh bất khuất, cuối cùng được nhân dân bảo vệ và giúp đỡ, chị đã thoát khỏi bàn tay ma quỷ của kẻ thù, trở về miền Bắc – mảnh đất tự do của Tổ quốc.

Nhân dịp tưởng niệm 10 năm ngày mất của nhà thơ lớn Tố Hữu (9/12/2002 – 9/12/2012), chúng tôi cung cấp cho bạn đọc bài thơ “Người con gái Việt Nam” của Tố   Hữu, kèm theo bản dịch sang Trung văn của dịch giả Trung Quốc Lý Á Thư, đã đăng     trên “Nhân dân nhật báo”- Cơ quan trung ương của Đảng Cộng sản Trung Quốc, ra ngày 20-7-1959.

Người con gái Việt Nam

TỐ HỮU

(Tặng chị Trần Thị Lý anh dũng)

Em là ai ? Cô gái hay nàng tiên
Em có tuổi hay không có tuổi
Mái tóc em đây, hay là mây là suối
Đôi mắt em nhìn hay chớp lửa đêm giông
Thịt da em hay là sắt là đồng ?

Cho tôi hôn bàn chân em lạnh ngắt
Cho tôi nâng bàn tay em nắm chặt
Ôi bàn tay như đôi lá còn xanh
Trên mình em đau đớn cả thân cành

Tỉnh lại em ơi, qua rồi cơn ác mộng
Em đã sống lại rồi, em đã sống!
Điện giật, dùi đâm, dao cắt, lửa nung
Không giết được em, người con gái anh hùng!

Ôi trái tim em trái tim vĩ đại
Còn một giọt máu tươi còn đập mãi
Không phải cho em. Cho lẽ phải trên đời
Cho quê hương em. Cho Tổ quốc, loài người!

Từ cõi chết, em trở về, chói lọi
Như buổi em đi, ngọn cờ đỏ gọi
Em trở về, người con gái quang vinh
Cả nước ôm em, khúc ruột của mình.

Em đã sống, bởi vì em đã thắng
Cả Nước bên em, quanh giường nệm trắng
Hát cho em nghe như tiếng mẹ ngày xưa
Sông Thu Bồn giọng hát đò đưa…

Cả nước cho em, cho em tất cả
Máu tiếp máu, cho lại hồng đôi má
Cho mái tóc em xanh lại ngày xuân
Cho thịt da em lại nở trắng ngần

Em sẽ đứng trên đôi chân tuổi trẻ
Đôi gót đỏ lại trở về quê mẹ
Em sẽ đi, trên đường ấy thênh thang
Như những ngày xưa, rực rỡ sao vàng!

Ôi đôi mắt của em nhìn, rất đẹp
Hãy sáng mãi niềm tin tươi ánh thép
Như quê em Gò Nổi, Kỳ Lam
Hỡi em, người con gái Việt Nam!


(7-12-1958)


越南女儿

越南诗人 素友
——献给英勇的陈氏里
李亚舒

(人民日报,8 页,1959-7-20)

陈氏里是越南南方一位英雄姑娘。她曾几度遭到吴庭艳政权的残酷迫害。但她始终坚贞不屈,最后在人民的爱护和帮助下摆脱了敌人的魔掌,回到祖国自由的土地 ——越南北方。 ——编者

你是谁?姑娘还是仙女?

你有年辰还是没有年辰?

这是你的双鬓,还是清泉和浮云?

是你的眼睛在张望,还是暴风夜里的闪电?

这是你的 肤肉,还是铁板和铜板?

让我亲吻你那发冷的脚心,

让我扶起你握得紧紧的手,

啊!你的手心就像两块嫩青的树叶片,

你身上已遍体鳞伤!

苏醒吧,姑娘,恶梦过去 了,

你已经复活了,你活了!

电刑、针刺、刀剐、火焚,

杀不死你——英雄的女儿!

啊!你那颗心,那颗伟大的心,

还有一滴鲜血就永不停止跳动。

你活着不是为自 己,是为世上的真理,

是为了你的故乡,为了祖国、为了全人类!

你从死亡的角落归来,光辉灿烂,

正像你出征那天,红旗招展。

你,光荣的女儿回来了,

全国拥抱 你——人民的心肝。

你活了,因为你胜利了,

全国在你身旁,在你病榻周围,

给你唱昔日慈母的歌声,

唱着秋盆河摆渡的调儿……

全国给了你,给了你一切,

给血液 来润红你的双颊,

让你的鬓发像春天一般青软,

让你的肤肉发育得更加丰腴!

你将用那双年青的脚站立起来,

那双红嫩的足踵又回到母亲的故乡。

你所走的道路将无 比宽广,

如同昔日一样,金星闪烁辉煌!

啊!你的眼睛睁得多么明亮,

正同你的故乡阜浮、圻蓝一样,

永远发射着钢铁般的光芒,

啊,你——越南的女儿多么坚强!

Exit mobile version