Lê Vi Thủy là tác giả thuộc thế hệ 8X, hiện đang sống và làm việc tại thành phố Pleiku (Gia Lai). “Mắt vỡ không còn bóng” – tập thơ mới ra mắt bạn đọc được nhà thơ Văn Công Hùng nhận xét: “Đọc thơ Lê Vi Thủy cứ căng như dây đàn, mình chỉ là người đọc mà cũng phải làm mới mình mới theo kịp… Vượt qua những dễ dãi của nhiều cây bút khác, Lê Vi Thủy quằn quại để mới với cái nhìn đa chiều đa diện đày ám ảnh màu sắc, một sự lập ngôn vừa bản lĩnh vừa hơi…liều. Nhưng như thế mới là trẻ…”. VanVN.Net xin trân trọng giới thiệu tới bạn đọc chùm thơ rút trong tập “Mắt vỡ không còn bóng” của tác giả Lê Vi Thủy.


Tác giả Lê Vi Thủy

SỐ KHÔNG

Cuộc đời xoắn ốc

khởi đầu luẩn quẩn trong kết thúc

đá cuội già nức nở hạt mưa non

giọt hình hài bấu víu chòm mây xám

vàng quỳ hục hặc khuấy đông

trên bến chợ bơ vơ cuộc người

lặng lẽ quay

Anh dắt em đi vòng xoắn ốc

thênh thang hoa & lá

ánh sáng chói lòa – anh ở đó

mơ một hạnh phúc

nụ hôn không đầu không cuối

gấp tiếng thở

Con dốc gió in chiều im bóng

em hanh hao trở về

thế giới nhỏ anh vũ trụ lớn

cuống quít nồng nàn cặp tình nhân

và đôi họa mi tíu tít

bỗng nhạt nhòa không rõ từ đâu

Cuộc đời vẫn là vòng xoắn ốc

một vòng tròn em vẽ mãi

day dứt bên số không vĩnh cửu

hiện hữu

9.2010


MẮT VỠ KHÔNG CÒN BÓNG

Dốc nhỏ lưng đồi gió

những khối vuông vức ô lưới mắt

cánh tay trần em chạm vào

vỡ bóng không còn

Bên trong ô cửa, cơn bão thủy tinh vụn

mảnh cứa vào rướm máu

mâm cơm đổ nhào, khóe mi rách

chuột gặm dưới chân bàn, bóng tối

những cơn ho

lũ trẻ nằm co góc nhà

mắt vỡ không còn bóng

những ô cửa mở ra từ hôm qua

hôm nay & ngày mai

trong cái khoảng không bắt đầu và kết thúc

chữ ký không là nhân chứng tình yêu

lời thề đi qua cõi rỗng không đáy

mắt vỡ

tìm đâu cho ra chiếc bóng hạnh phúc

những ô cửa vẫn mở ra lưng chừng dốc

gió lưng đồi …

11.2008

SÓT LẠI

Mặt trời ló ra trên đỉnh núi

tiếng hú đêm qua dứt hẳn

giọt nước mắt khô khốc – mảng thâm quầng

người đàn bà cười khan với cuộc đời

Nỗi đau dúm dó

đâm xiên vào da thịt

gằn xé

người đàn bà ngồi trong chốn xa xăm

hàng rào hoa đỏ còn đâu

lời chúc tụng & khuôn cười hạnh phúc

sậm xụ

đứa con tình yêu

Thiêng liêng vĩnh cửu tiếng gia đình

vun đắp & khát khao

quẩn luẩn

đời bà – mẹ & con

nức nở những chuyện cười ra nước mắt

đông dần

đông dần

Số phận chung đường

đàn bà

phong kiến hay hiện đại

24 tiếng vô hình bung bít

chất đầy trên đôi gánh – gánh suốt cuộc đời

lý tưởng – lãng mạn cuộc sống

ngụy tạo cơn lốc bụi mù

xoáy trên bề mặt bờ ruộng nứt nẻ hạn hán

sau bao nhiêu năm cực nhọc

cuộc đời hữu hạn trong vô hạn

lũy tre làng hiu hắt gió

cụ già khục khặc nhai trầu

bòn bọt nhớ

Khát vọng đàn bà

mòn vạt

theo thế hệ chảy cùng năm tháng

dát sáng vài giây phút ngắn ngủi

tắt ngúm

chỉ còn tro tàn

sót lại….

04.2010

LẮNG NGHE GIỮA MƠ HỒ

Con đường rất chật trên ngày xưa cũ

Chợt hanh hao một mùa biếc lá

Chợt chênh chao mái ngói nâu thâm

Anh kể em nghe về Cổ Ngư xưa

Những ngôi nhà cổ trên phố cũ rêu phong

Ghế đá dài hun hút Hồ Gươm

Cầu Long Biên ngày dậy sóng

Chiều Hồ Tây thoai thoải ánh nhìn

Hà Nội trong em mơ hồ tựa anh

Đến nhanh quá đi cũng nhanh quá

Đâu ơ hờ trống rỗng mình em

Mưa đêm Pleiku tiếng thầm rơi rả rít

Nấc sượt dài em thả nước cuốn trôi

Nắng đã tắt & loài người đi ngủ

Xếp góc chiều những nỗi nhớ mênh mang

Hà Nội trong em

Lãng đãng sóng

Sông Hồng động hình ngôn ngữ

Chiếc áo cũ vẫn choàng hoang tàn đạn bom

Treo thời gian trên giá sách ghim tường

Em đi qua phố trong dị mộng của loài chim sẻ

Ríu rít hương hoa ngắt chiều đổ bóng

Tiếng rao khàn miền nhớ liêu xiêu

Ký ức đan xen ngắt quãng khi nghe khúc tình Phú Quang

Chiếc hôn hắt vội giọt cà phê đắng giọt giọt…

Pleiku gió hát trên hoa cỏ may

Em tìm anh phố dài xao xác

Đàn sâm cầm vỗ cánh bay đi

Làn sương bay mỏng mảnh ngón tay gầy

Mặt trời lội vào những mảnh ghép

Lắng nghe

Giữa mơ hồ Hà Nội…

10/2010

CAM RANH TRẮNG

Gõ phách, nhịp lạc

gã đàn ông vo tròn khói thuốc thả mây

khủng hoảng đọng mái tóc mờ sương

mất em giữa inh oang phố thị

đi hết kiếm tìm là tuyệt vọng*

ngân hà cuộn chảy

búng bàn tay nhạc âm ngân lên

nhòe nhoẹt giữ giấc chiêm bao trắng phếu nỗi sợ chong chong*

Migon* bỏ nhà đi mất

chén canh còn, bồ hóng chênh chao nguồn thực

Cam Ranh trắng

loang lổ mảnh ghép cuộc đời

thảng thốt gã đàn ông vùi mình vào rơm rạ

gạt nỗi buồn loang lên cỏ may

tìm màu mắt xám trong sương xám phỉnh phờ

gã tìm em trốn

em tìm gã trốn

rượt đuổi trong bản thanh âm loạn nhịp

vang lên. Rơi tự do những mỹ cảm lời

cành môi em khua động những miền tôi*

ngậm vào quên hư không mỏi mệt*

gã đàn ông thấy mình trong khúc hoan ca

trong trò chơi con chữ

treo ngược cô đơn, vũ trụ quay

gã nói yêu em

yêu bình minh mỗi ngày

yêu tách trà ấm nóng

đời thường

Mắt cười mở ngày mới

sinh nhật long lanh

Cam Ranh trắng đầy nắng!

9/2009

————————-

(*) Thơ Vĩnh Phúc

(*) Tên của con chó Migon

Nguồn: Vanvn.net