Lữ Thị Mai

Lữ Thị Mai sinh năm 1988 (quê Thanh Hóa), tốt nghiệp khóa 10 Khoa Viết văn – Báo chí (tiền thân là Trường Viết văn Nguyễn Du), Đại học Văn hóa Hà Nội. Hiện sống và làm việc tại Hà Nội. Chị đã xuất bản: Giấc (Thơ, NXB. Hội Nhà văn, 2010), Hà Nội không vội được đâu (Văn, NXB. Văn học, 2014), Mở mắt rồi mơ (Thơ, NXB. Hội Nhà văn, 2015). Lữ Thị Mai đang trên đường “vỡ vạc” ra giọng điệu của thơ mình.

Khai bút

Mưa rớt xuống nền đất ấm
những chồi non ngậm giấc đông dài
đặt tựa đề khai bút
mực nhòa hụt tiếng chuông xa
mẹ mình đi chợ tháng Ba
quang gánh trĩu sấm rền gió rụng
đường đê yên ả vô chừng
dòng sông cạn như điểm dừng thổn thức
chị ta thuở ấy chưa chồng
lồng lộng môi đào khăn áo quên hong
trầu cau cứ xếp dành ở đấy
mặc thiên hạ bày…
thành phố lại người xe nghèn nghẹt
nhưng đêm thì vẫn trong
đến nỗi chúng ta buồn
khi cạnh mình – đều đều – nhịp thở
sự sống ấm dần theo mưa
bắt đầu một hồ sơ đầy bất trắc
chân lạc giữa rừng toàn tiếng tru
thoát ra bằng âm u
bao năm vẫn giấc ngủ lười
bởi đất trời thao thức
ta chẳng thể quen hơi
ngay cả với chính mình
khai bút bằng đinh ninh
chữ nghĩa thuộc về bình minh khác
giấy trắng sáng đêm không đèn.

Không đề

Những đóa hoa nức nở gọi tên mùa
những giọt mưa đóng băng từ ý nghĩ
soi vào đâu cũng gặp mặt người
nỗi quặn thắt mang hình hài tháng Chạp
mây cũ tiếc gì gửi mộng qua đây
ta chăn ấm bạn đường xa mất ngủ
trú nhờ mái hiên khô miệng
lời nói vụt bay hò hẹn lẻ bầy
rốt cuộc lũ chim cứ là không tổ
bao năm bay lơ chơ
có gì thức bên trong nỗi sợ
mắt ráo không trí nhớ đọa đầy
người tìm một sắc màu minh họa
như tuyết trắng bao la
cho tiến hóa xót xa
tươi ròng băng giá…

Sinh nhật

Thời gian ấm hơn gỗ mục
chiều đông Vĩnh Phúc phố nâu trầm
ở đó nhà sàn tượng đồng xám lạnh
đôi điều giá buốt lanh canh
nàng bước ra từ tranh gẩy điệu đàn á phiện
rút cạn đảo điên rồi khiến ta quên
chín bậc núi rừng chín tầng biên ải
chín bậc đàn bà chín tháng hoài thai
bấy giờ bao nhiêu tuổi
hay ta không tuổi như nàng
gáy sơn nữ xăm hình hoa dại
cười thăm dò găm lại mũi tên
ta chẳng nhớ nơi mình tìm đến
cũng chôn vùi tiền kiếp xưng danh
ta với nàng cách một bức tranh
nhận nhau bằng phù vân núi lở
hôm ấy sinh nhật ai chẳng nhớ
giữa hoang tàn nến cháy nhởn nhơ.

Giả dụ

Em bỏ đi khuôn mặt rườm rà
bức tượng cổ hắt vào muôn điệu sáng
son môi in màu nắng
hoa loa kèn mang mùi áo rất xa
thuở ấy có người theo ta
hỏi gì đều không nói
khóe cười váng đầu nghĩ ngợi
dẫn về sân ga lên mười
đường lá rụng phập phù ngọn lửa
vỉa hè bùng đám cháy nhỏ
chỉ riêng mình biết thôi
đời sống kia tươi tốt ngời ngời
bức tượng an vui đêm nào phẫn nộ
mắt trùng khơi bờ cõi chân mày
mi ướt ken dày mưa lũ
ta bắt đầu nghi hoặc mọi cơn mơ.

Lao Động cuối tuần

 

Phạm Thúy Quỳnh đưa bài