“Tôi vẽ tranh, vẽ bìa sách, minh họa, làm thơ, làm báo, làm sân khấu… quá bận rộn như thế, để không còn thời gian đố kỵ, tranh giành, bon chen và không còn thì giờ để đi nói xấu người khác”, NSND Lê Huy Quang.

NSND Lê Huy Quang.

Nghệ sĩ gắn liền với đôi guốc mộc

Chiếc áo màu đen, vòng cổ, nhẫn bạc, vòng đeo tay bằng bạc, đôi guốc mộc. Thêm điếu thuốc nữa, và khói thuốc bay lên phả từng làn trắng mờ ảo bên cạnh gương mặt dạn dày với mái tóc hơi dài. Vậy là có một bức phác họa chân dung Lê Huy Quang khá đầy đủ. Không cần quá nhiều sắc màu, “bức chân dung” ấy gây ấn tượng bởi sự hòa sắc có chiều sâu và cảm giác về một sức mạnh nội lực nào đó. Đấy là cảm nhận của tôi khi gặp nhà thơ, họa sỹ, NSND Lê Huy Quang.

Lê Huy Quang tiết lộ có đến 7 đôi guốc mộc thay nhau cùng ông đi khắp các chặng đường, từ nhà đến cơ quan, và bất cứ đâu kể cả những buổi họp trịnh trọng, những chuyến công tác dài ngày. Với bộ dạng chẳng giống ai, Lê Huy Quang xuất hiện ở nơi làm việc, bên giá vẽ, ở quán cà phê hay quán bia rượu với bạn bè… không thể lẫn vào ai với chính vẻ dị biệt của mình.

Sinh ra để làm nghệ thuật

Bố Lê Huy Quang là một nghệ nhân tuồng cổ, nghệ nhân hát ví dặm, phường vải, quê Thạch Hà, Hà Tĩnh. Mẹ ông quê Đô Lương, Nghệ An, cả đời theo chồng đi cùng các gánh hát. Lên 5, 6 tuổi, Lê Huy Quang đã thích thú xem những vở Tuồng cổ. Sân khấu với những sắc màu lung linh của nó lôi cuốn cậu bé. Bao nhiêu lần cậu thầm ước mình được là một nhân vật trong vở diễn kia, hoặc được vẽ lên tấm vải phông hậu sân khấu những dòng sông, cánh đồng, những cung điện nguy nga, những bông hoa, bầu trời, mặt nước…Giấc mơ ngày đó, với cậu bé Lê Huy Quang, đẹp và cao vời như điều gì khó có thể với tới được.

LÊ HUY QUANG
Bức “Giữ lấy nét đẹp làng quê”

Song, như Lê Huy Quang tự nhận xét về mình, “chất một gã nhà quê” trong ông “khá đậm đặc”. Đó là phẩm chất “ham học hỏi, phấn đấu đến cùng không quản khó khăn” của người Nghệ Tĩnh. Lê Huy Quang, ông chọn cho mình hướng đi không giống ai. Từ nhỏ đã thích vẽ, rồi sau này ông làm thơ, mà làm đầy tâm huyết. Từ những năm 1976, Lê Huy Quang làm báo, bắt đầu với Tạp chí Sân khấu. Giữa những năm 1970, ông đã trở thành họa sỹ thiết kế mỹ thuật Nhà hát Tuồng Việt Nam, thực hiện ước mơ thời thơ bé của mình.

Và dọc dài theo suốt những năm tháng cuộc đời mình, ông vẽ để giải tỏa cảm xúc, vẽ như chơi, vẽ cho chính mình. Nhưng bằng cách riêng của chúng, các bức vẽ của ông đã để lại một dấu ấn rất riêng trong lòng công chúng. Nhà phê bình Đặng Trường Lưu từng nói về tranh của ông: “Qua những tác phẩm hội họa cũng đủ cho ta nhận ra một bản lĩnh riêng, một mảnh hồn riêng Lê Huy Quang đằm thắm và bình thản, trước ồn ào cởi mở, có khi thái quá của đời sống nghệ thuật hiện nay”.

Tuy vậy, mang lại cho Lê Huy Quang nhiều thành công hơn cả vẫn là công việc thiết kế trang trí sân khấu. Ông đã thiết kế mỹ thuật trên 300 vở diễn cho các đơn vị nghệ thuật sân khấu trong cả nước. Đầu năm 2010, tại Hội diễn Sân khấu chuyên nghiệp toàn quốc, Lê Huy Quang đã đoạt giải Họa sĩ xuất sắc nhất (và duy nhất) cho thiết kế mỹ thuật vở “Hồ Chí Minh – Hồi ức màu đỏ” của Nhà hát Nghệ thuật Ca kịch Huế.

“Hội họa cho tôi trí tuệ, lý trí; thơ cho tâm hồn bay bổng, trữ tình; sân khấu – loại hình nghệ thuật tổng hợp – cho tôi một cái nhìn đầy đủ về cuộc sống, cái đẹp, cùng những nhân vật của xã hội; công việc làm báo cho tôi tính chính xác, cẩn trọng, bình tĩnh với tư cách của một công dân. Tất cả công việc tôi làm quy tụ lại chỉ ở hai phương tiện: bút lông và bút sắt”- Lê Huy Quang nói.

Ông nói tiếp, vẫn bằng giọng điệu ấy: “Tôi hình như sinh ra để yêu nghệ thuật và làm nghệ thuật”. Trong từng từ từng chữ, từng ngữ điệu được thốt ra, Lê Huy Quang dường như đang quên đi chính mình để chỉ sống và cảm nhận về công việc của ông, công việc mà nếu không có nó, ông sẽ chỉ nhạt nhòa “lẫn trong màu tím của đường ngói đầu tiên”, như trong một bài thơ ông viết.

Sống và làm nghệ thuật: “Phải khác”!

Lê Huy Quang cười: “Tôi vẽ tranh, vẽ bìa sách, minh họa, làm thơ, làm báo, làm sân khấu… quá bận rộn như thế, để không còn thời gian đố kỵ, tranh giành, bon chen và không còn thì giờ để đi nói xấu người khác”. Ông đùa, nhưng tôi biết ông không nói chơi.

Làm nghệ thuật để yêu và gắn bó với cái đẹp, để rời xa cái xấu. Và khi đã làm nghệ thuật, Lê Huy Quang quan niệm, mỗi nghệ sỹ phải tạo ra một phong cách riêng, “phải khác” người khác. Vì thế, 108 bài thơ, tập hợp các sáng tác của ông từ năm 1968 đến năm 2008, mang cái tên “Phải khác”, không những bày tỏ quan điểm sống của ông mà còn thể hiện quan niệm nghệ thuật ấy.

LÊ HUY QUANG
Bức “Ký ức tuổi 20”

Theo ngũ hành, màu đỏ là hỏa, màu đen là thủy; hỏa (lửa) bao giờ cũng bốc lên, thủy (nước) bao giờ cũng mềm xuống. Nhưng Lê Huy Quang quan niệm: hỏa và thủy, không chỉ là đối lập, không chỉ là tương khắc, mà còn là tương sinh nữa để giữ cho mình một trạng thái tự tin, trước những thành công và cả những thất bại của cuộc đời!

Trong nghệ thuật, ông lao động hết mình, vắt kiệt sức như thể sợ bị rảnh rỗi, sợ bị biếng lười, sợ phải tranh giành… NSND Lê Huy Quang đoạt nhiều Giải thưởng về hội họa, đồ họa, trang trí sân khấu. Đặc biệt, ông đoạt hơn 20 Huy chương Vàng, Bạc tại các Hội diễn sân khấu toàn quốc. Tròn 10 năm nay, ông là Trưởng Ban nghệ thuật tuần báo Văn nghệ. Nhưng điều quan trọng nhất với Lê Huy Quang là ông vẫn dành riêng cho mình những khoảng thời gian để viết, để vẽ…

Sau ly rượu buồn vui, sẻ chia cùng bạn hữu, Lê Huy Quang lại vẫn say sưa bên bảng màu để tung hoành cây cọ trên mặt toan, vẫn ngâm nga những vần điệu của thơ và lúc nào đó vơ vội lấy cây “bút sắt” mà làm một bài báo. Rồi ông vẫn nghĩ về những vở diễn trên sân khấu, với niềm vui dường như vẫn trọn vẹn và trong vắt từ thuở ấu thơ, khi xem người cha của mình diễn tuồng cổ.

Tôi bỗng có cảm giác, cuộc đời NSND Lê Huy Quang giống như một vở diễn sân khấu, mà ở đó, Lê Huy Quang sắm vai một kẻ sĩ ngang tàng “bốn mùa quăng quật những rong chơi”. Kẻ ngang tàng đó rong chơi khác người, rong chơi để trọng hơn cái đẹp, để yêu hơn cuộc đời, để sống hết mình với nghệ thuật, trong quỹ thời gian quá hạn hẹp của nó. Và trên sân khấu của cuộc đời mình, Lê Huy Quang viết hai chữ “Phải khác” như tuyên ngôn cho lẽ sống và cho cả đời lao động nghệ thuật của ông!Kẻ ngang tàng đó sẽ còn dan díu mãi với nghệ thuật, chừng nào còn sống, còn chơi!

Nguồn: Vietnamnet