Tác giả Cao Nguyệt Nguyên sinh năm 1990 tại thị xã Quảng Yên, tỉnh Quảng Ninh. Tốt nghiệp khoa Văn học trường ĐH KHXH&NV HN, hiện đang sống và làm việc tại Hà Nội. Chị đã có một số tác phẩm đăng trên các báo, tạp chí: Văn nghệ; Văn nghệ Trẻ; Tạp chí VNQĐ; Tạp chí Nhà văn… VanVN.Net trân trọng giới thiệu hai truyện ngắn của Cao Nguyệt Nguyên.

Tác giả Cao Nguyệt Nguyên

MÙA QUỶ HÀNH

Những tiếng lịch kịch ở trong buồng vọng ra làm hắn thấy bứt rứt khó chịu. Hơi thở như muốn nén lại dè dặt hơn, thì tiếng giường nan kêu cót két lại lọt thỏm vào đêm nghe trống hoắc rền rĩ. Khoa vớ lấy chiếc chăn đã sờn quấn lên đầu, cố ngủ nhưng vẫn không nhắm mắt được. Bụng hầm hầm nóng, nóng cứ như là uống rượu, sờ xuống đũng quần đã ướt xâm xấp, quẹt ngang lên bức tường thành một vệt thẳng nhơn nhớt. Nhớ đến cảnh lũ gà trống đạp mái, một kiểu làm tình mềm mại. Hắn đưa bàn tay chai sần lên sờ sờ quanh cổ, rồi lên cằm, lên mặt, một cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng.

Những vết sẹo cũ chưa kịp lành thì vết mới đã bung ra, cái vết ở gần mang tai chắc là sâu nhất, thủng hẳn một lỗ. Đôi hai bàn tay úp lên khuôn mặt, gió từ đông, tây, nam, bắc ở đâu chẳng biết đã luồn vào trong cửa sổ, mùi gió nồng nồng chắc là sắp mưa. Những mảng thịt trên người bắt đầu ngứa âm ỉ. Hắn sợ mùa mưa giống như người ta sợ đói. Mùa mưa, hắn sẽ biến thành quỷ, trong các loài quỷ thì chắc người ta sẽ xếp hắn vào loại quỷ hiền vì quỷ chỉ có khuôn mặt đáng sợ chứ chưa ăn thịt ai bao giờ. Nhớ lại những đêm mưa rừng xối xả, đất như lở dưới chân nhưng quỷ vẫn lao vào rừng, vào khoảng không vô tận để gào thét. Máu chảy theo mưa gội gột hết trên khuôn mặt khó gọi tên cho được.

– Này, anh gì ơi. Đứa con gái nghịch nước ở chân suối Mèng Đeng, có nụ cười tươi như hoa dẻ vàng ấy bắt chuyện.

Hắn không quay đầu lại, nhưng bước chân lần chần khi nghe tiếng nói trong vắt từ phía sau cất lên.

– Sao mà cứ trùm cái mũ kín bưng như là ngáo ộp thế?

À, thì ra không phải là gái làng mình rồi. Đàn bà con gái làng Sông Khoai này có ai mà không biết thằng Khoa mặt quỷ đâu, ai mà không chạy bán sống bán chết khi nhìn thấy dáng hắn vác củi ngang qua đèo Bẩy. Hắn quay đầu lại nhìn.

– Hỏi gì?

Giọng rè rè, ngạc nhiên với chính giọng nói của mình. Có lẽ lâu quá không nói chuyện, cũng may là hắn không quên mất tiếng nói, dù rằng bây giờ thứ tiếng không còn giống tiếng người là mấy. Thế mà đứa con gái xinh kia vẫn cứ cười tươi như không biết sợ là gì.

– Có biết ở đâu có củ mài không? Chỉ cho tôi với.

– Kia.

Hắn đưa tay chỉ lên đỉnh núi con Rếp rồi rảo bước. Phải đi thôi. Hắn tự nhủ lòng thế mặc dù vẫn còn muốn nhìn đứa con gái làng xa kia. Hắn rẽ vào một con đường mòn tắt qua hốc khe Chàm rồi lặng im trong bối cây. Tiếng sáo trôi trên sương, lách qua những cánh dẻ vàng. Dìu dặt. Đứa con gái lần theo tiếng sáo, bầu ngực đẫy đà khuất sau làn áo mỏng đã bị lớp sương đêm trên tán lá rừng ướt nhẹt dính sát vào người. Hắn thấy ruột gan cồn cào khó tả…

“Choang.” Hắn nghiêng người, gác một chân lên bậc cửa sổ thì chạm phải cái cốc mỏng ở trên đó. Âm thanh trong nhà im bặt. Gương mặt đứa con gái vụt biến mất… Hắn trở dậy xỏ dép đi ra ngoài. Hắn đi đâu? Chẳng biết, cứ đi, đôi chân đưa đi đâu thì hắn sẽ đi đấy. Đôi chân không chịu sự chỉ đạo của cái đầu. Mà chắc là lâu rồi đã như thế, hắn đi một cách vô định.

Lấy cây sáo trên vách giắt vào cạp quần, bước ra ngoài. Đôi lúc hắn mong đôi chân bước sai nhịp, vào chỗ đất lở ven triền núi. Đấy là lúc hắn mong chờ cái chết đến. Bây giờ hắn đã không còn phải trói chặt chân tay khi cơn quỷ hành đến nữa, hắn đã tự tìm được cách chịu đau tốt nhất cho mình.

Lặng im.

Tiếng rừng gọi. Xa, nhưng mà quen thuộc hơn tiếng gà gáy té tát trong làng. Biết đâu rừng mới là nhà của hắn. Hắn đã đủ lớn để biết sự xuất hiện của hắn trên cuộc đời này là khổ. Mẹ hắn cứ phải cố dành cho hắn những nụ cười chắt chiu, tươi tỉnh trước mặt, nhưng đêm nào cũng lén khóc dưới bếp.

Nỗi đau của một người đàn bà đẻ ra quỷ.

Người đàn bà mỗi lần ra ngoài phải sập cái nón xuống ngang mặt, lấm lút đi sớm về tối. Tất cả họ hàng đã không còn tới nhà này từ mấy năm nay rồi. Căn nhà dưới chân đồi cứ trống hoe, tiêu điều đến lạ. Mệt, chẳng muốn nghĩ nữa. Chân đã đến con suối. Nước lạnh. Hắn ngồi trên tảng đá mài. Đội cái mũ lên đầu. Mùi thơm thoang thoảng, xộc qua lần vải thô dầy đi vào cánh mũi. Mùi thơm vấn vít đu đưa trong đầu, cảm giác mê man rợn ngợp. Tiếng nước tí tách từ trên lá rơi xuống nhẹ như có một bàn tay thon mềm đang rẽ lối đi xuống. Không quá hồi hộp nhưng hắn thích cái cảm giác mới lạ này.

– Đợi lâu chưa?

Hắn giật mình. Là đứa con gái đẹp. Trời còn tối. Đứa con gái đến gần hơn, nhìn không rõ. Mờ ảo, như có một lớp sương bao phủ quanh tấm thân con gái.

– Sao đi giờ này?

Hắn cố gắng cất tiếng dài hơn mọi khi, giống tiếng người hơn.

– Đi lấy củ mài.

Hắn chỉ tay lên dãy núi con Rếp. Đôi mắt lặng ngắt, hơi núi phả xuống. Đứa con gái lội nước, không phát ra tiếng động, đi theo hướng hắn chỉ.

– Hượm cái.

Đứa con gái hình như mỉm cười.

– Sớm. Ngồi đây đã.

Sao hôm nay hắn lạ thế, tự nhiên nói có duyên, có ý tứ, vội vàng cụp đôi mắt xuống. Đứa con gái không nói gì, ngồi xuống hòn đá. Gần lắm nhưng không nhìn thấy rõ, dù đôi mắt hắn đã quen với đêm. Nhìn đêm như ban ngày thì cũng không nhìn thấy rõ được. Mùi thơm thoang thoảng vấn vít trong sương…

– Này.

Hắn ngắt một bông hoa dẻ đưa cho đứa con gái. Đứa con gái nhận lấy rồi đưa lên ngang mặt xoay xoay thành hình tròn giống như cái đèn lồng nhỏ tý.

Hắn đưa cây sáo lên miệng. Lãng đãng. Ngập ngừng. Mỏng và thanh giống như tiếng bước chân rất lướt nhẹ trên mặt nước. Giống như tiếng chim rừng vỗ cánh vút thẳng lên bầu trời còn sâm sẩm tối. Mơ hồ. Huyễn hoặc. Tiếng sáo vờn quanh, đoạn trùng xuống như sắp sửa nuốt trọn làn môi hồng thì lại tan ra. Lạc lõng. Tiếng sáo chạy theo vòng xoáy của những cánh hoa dẻ. Những cánh dẻ rơi chầm chậm. Máu tứa…

Tiếng người đi lấy măng rừng đã vang đâu đây rất gần. Bật dậy, một cảm giác mơ hồ. Hắn nhìn quanh quẩn. Đứa con gái đã đi từ lúc nào chẳng biết. Trên tảng đá vẫn còn bông hoa dẻ vàng sọng thơm lừng. Lớt phớt những hạt mưa bụi, không phải là mưa đá rào rạt. Mưa tháng Bẩy lêu rêu mà ướt át đến bực mình. Hắn về nhà. Cuối cùng thì cũng phải về nhà, đi đâu được. Nhà kia rồi, lửa đã nhen ấm bếp. Qua mùi khói nồng nồng hắn có thể phân biệt được món ăn, canh cà chua. Thì vẫn vậy, ngày nào hắn cũng quen nhìn thấy cái bát chiêu sứt miệng sóng sánh. Vàng suộm. Nao lòng…

Đến ngõ, trong nhà vẫn yên, bố đang ngồi đan giậm ở mé hiên, mẹ hắn đang lúi húi nấu cơm dưới bếp. Chẳng ai biết hắn đi từ nửa đêm, hoặc là đã quen rồi. Mẹ quay đầu ra mỉm cười với hắn. Tháo chiếc mũ sụp, mặt rơm rớm máu. Vành tay áo quệt vội.

Dạo này hắn nhận thấy một sự hoang hoải chán chường của chính mình. Hắn đang chờ đợi điều gì đó xảy ra. Ăn ít hơn, hay ngồi ngóng gió rồi rít lên những tiếng gầm gào nho nhỏ trong cổ họng. Bắt đầu từ cái ngày ông Lùng uống rượu say dưới quán nhà Tư Béo, say đến mức chết vật dưới sàn nhà, thổ ra mật xanh mật đỏ. Người ta bảo phải gọi thằng Khoa xuống mà cõng bố về chứ mẹ hắn không dìu nổi. Những tiếng xì xào, tiếng cười khúc khích, tiếng trẻ con đùn đẩy nhau với ánh mắt sợ xanh lét lần lượt chui vào trong tai rồi cứ ở yên đấy không ra được. Hắn cõng bố trên lưng, miệng ông Lùng lều phều những câu không nghe rõ. Mẹ hắn đi phía sau, đầu hơi cúi xuống, âm thầm gạt nước mắt, tay còn cầm đôi dép đã gần đứt của chồng.

Ăn ít, ngủ ít, đợt mưa này máu sẽ theo những luồng tay cào cấu mà trào ra hết. Hắn sẽ chết. Chết một cách chính thức cả ở thể xác lẫn tâm can, sẽ nhẹ nhàng hơn nếu người ta chỉ chết ở thể xác. Hắn muốn quên tất cả mọi chuyện, muốn giải thoát cho tất cả những ai đang khổ vì hắn.

Mưng mức.

Hắn nghĩ đến mong muốn cuối cùng. Làm sao mà  khuôn mặt trở thành mặt người được? Những âm thanh hỗn tạp mà bấy nhiêu ngày qua đọng lại trong tai hắn giờ đồng loạt vọng ra. Tiếng thét thất thanh của mấy đứa gái làng khi nhìn thấy hắn ở chân dốc, tiếng trẻ con ré lên, tiếng khóc tức tưởi hoà chung với tiếng gió thốc lên đập vào vách núi mỗi đêm, tiếng gào như cứa rách không gian khi hắn bị quỷ hành… Tất cả buốt nhói, mệt mỏi. Hắn ôm đầu quằn quại. Một âm thanh nho nhỏ lách ra từ hỗn tạp âm thanh ấy. Đúng rồi. Đấy là tiếng lịch kịch từ buồng trong vọng ra, mỗi lúc một rõ hơn, vừa rền vừa nhẹ.

Hắn cũng muốn làm ra cái âm thanh ấy. Hắn luồn tay vào trong quần. Mọi thứ vẫn ổn, có nghĩa hắn vẫn là đàn ông, là giống đực đích thực. Hắn chỉ khác những thằng đàn ông khác ở khuôn mặt thôi. Một lần cũng được, có ai giúp hắn không?

– Này.

Hắn giật mình.

– Hôm nào cũng xuống suối à?

Bàn chân hắn vừa chạm xuống nước thì tiếng nói trong trẻo ấy cất lên. Hắn nhìn quanh. Đứa con gái đẹp lẫn trong sương đang tắm. Hắn chững người lại, định quay đi.

– Không thích xem đàn bà tắm à?

Đứa con gái cười.

– Thích…

Hắn ngập ngừng.

– Thì ngồi đấy mà xem.

Hắn ngồi xem thật. Bầu ngực đứa con gái nở ra trong làn khói, bồng bềnh như ảo như thực. Đôi bàn tay thon nhẹ vục nước, đôi bờ vai láng nước. Hắn nằm xuống tảng đá, luống cuống khi thấy mình ướt át. Đứa con gái cười thành tiếng. Kệ. Hắn vẫn nhìn. Đây rồi. Hắn lại thổi sáo. Cái bài mà đứa con gái vẫn thích. Một điệu nhạc không có đầu cũng không có cuối vừa trầm uất lại vừa thanh mảnh…

– Thằng Khoa quỷ làm gì ở đây nhỉ? Lần nào đi cũng gặp.

Tiếng những người đàn ông ồ ồ cất lên. Một cái chớp mắt. Hắn không nhìn thấy gì nữa. Mùi con gái vẫn còn đây, ướt át…

– Nhìn nó kìa, còn nằm đấy mà phủ hoa dẻ lên người. Bệnh quá.

– Không bệnh thì đã chẳng là quỷ. Mà cẩn thận, lội qua chỗ nó bị lây thì chết.

Hắn nhìn xuống thân mình. Những cánh hoa dẻ vàng rắc dày trên người. Bộ quần áo của hắn đâu? Ai lột hết ra thế này? Hắn xấu hổ vơ vội đống quần áo chạy biến vào rừng.

Cái chuyện thằng Khoa quỷ trần truồng nằm bên bờ suối được cả làng biết. Một đồn mười, mười đồn trăm, cứ thế người ta bàn tán. Đừng có mà đi đêm đi hôm qua suối, gặp thằng Khoa quỷ thì tàn một đời, rồi cái mặt của nó mà vờn vào đâu thì ngứa rách thịt ra ở đấy. Người làng đã sợ hắn nay còn sợ hơn.

– Mày đừng có làm thế?

Ông Lùng vục đầu bên chiếc phản gỗ, mùi rượu bay khắp phòng. Đôi mắt đờ đẫn của ông nhìn thằng con tội nghiệp. Cái nhìn vừa có sự hằn học giận dữ, vừa thương.

– Thôi ông.

Bà Lùng can. Mắt đã lưng lưng nước.

Hắn chán rồi, hắn chán nhìn thấy nước mắt lúc nào cũng chực trào ra trong đôi mắt nâu buồn thăm thẳm ấy. Hắn ngồi trong góc nhà, tay khoanh trên gối. Khuôn mặt đã bị khuất lấp hết, chỉ còn nhìn thấy một đôi mắt gần như đã tê dại.

– Phải nói cho nó biết. Có thế nào cũng đừng có làm hại người ta. Có…là quỷ thì cũng không…

Ông Lùng chao chao chén rượu.

– Đã biết con nó làm gì đâu mà chửi nó.

– Người ta nói đấy thôi, người ta nói ầm lên đấy. Rằng…nó trần truồng dưới suối, chờ đàn bà đi qua, nó hái hoa dẻ phủ lên người.

– Thì làm sao?

Bà Lùng khóc.

– Thì cấm.

Ông Lùng nhìn thằng con, giận dữ.

– Từ mai. Cấm đi ra khỏi cửa.

Cấm đoán chẳng có tác dụng gì. Hắn vẫn đi vào lúc nửa đêm. Vẫn ngồi bên suối, mơ màng hái hoa dẻ. Đứa con gái đẹp kia giống như một liều thuốc làm cho hắn đê mê, mệt rã rời đấy nhưng mà thích.

Tiếng vặn thừng kêu cót két, ông Lùng đã chuẩn bị sẵn mấy sợi dây ở ngoài thềm. Vừa thấy dáng hắn về ông đã cười, nụ cười méo xệch. Chẳng cần phải dùng sức, mà cuối cùng thì hắn cũng không thể dùng sức để vằng lại bố mẹ mình được. Khi ông Lùng dồn hết sức túm chặt tay hắn để tròng vào đầu dây thì thấy giật mình vì tay hắn mềm nhũn như bún vậy. Ông Lùng vừa thiết chặt tay con vào sợi dây vừa khóc nức nở. Khuôn mặt méo mó đau đớn. Hắn không khóc, không gào, mà lặng lẽ kéo sợi dây vào trong xó nhà ngồi. Đầu cúi xuống nhẫn nhục, chịu đựng như một con chó biết mình sai. Căn nhà lặng như ngôi nhà chết.

Một ngày, hai ngày… Đủ để hắn biết trong căn nhà chết này chuẩn bị có sự hiện diện của một sinh linh mới. Hắn thấy trống rỗng nhiều hơn là hy vọng, hắn sợ nhìn vào cái bụng lùm lùm của mẹ. Hắn nghiêm khắc với ánh mắt của chính mình. Biết đầu đôi mắt hắn lại ám ảnh bào thai đang được hình thành kia. Đã đến lúc hắn chuẩn bị ra đi rồi, đáng lẽ hắn nên mừng mới phải. Hắn từ chối thức ăn và nước uống. Đôi môi hơi dày bợt hẳn ra, khô nẻ, những vết sẹo ngang dọc tím tái dần trở lại. Hắn cảm thấy cái chết đang đến dần. Cái chết xâm lấn từ đôi tay rã rời, đôi chân tê dại, khuôn mặt, cái bụng, rồi cả chỗ đàn ông của hắn nữa. Mệt mỏi, không còn nghĩ đến cặp vú thây lẩy của đứa con gái đẹp đấy nữa, chỉ có mùi hoa dẻ từ suối bay vào làm hắn nhớ…

Mà đứa con gái ấy có mùi thơm của hoa dẻ, thế thì mùi thơm kia là mùi của hoa hay là mùi của đứa con gái? Cây sáo vẫn trên vách nhà. Hắn rướn người, giằng sợi dây thừng để với lấy. Hắn đưa cây sáo lên miệng, những ngón tay cử động khó nhọc. Tiếng sáo như gọi về một nơi xa xăm. Vô vọng nhưng không oán trách hay thù hận. Chỉ là tiếng lạc loài nửa muốn níu kéo nửa buông xuôi. Ôi chao! Sao đầu hắn đau thế này. Hắn lim dim mắt. Tiếng lịch kịch vang vọng đâu đây chen lẫn vào tiếng sáo và có phần lấn át hơn…

Hắn lùi sâu vào góc tường. Tiếng gọi trong trẻo rất gần, đuổi theo hắn. Hắn hướng đôi mắt nhìn ra khe cửa sổ bé tí xuống suối. Đứa con gái đã nghe thấy tiếng sáo của hắn? Thấy mùi thơm thoang thoảng của đứa con gái vương trên áo mình. Chết mất. Hắn không chịu nổi nữa, nằm lăn ra đất. Mắt hắn đờ dại, miệng há hốc. Tiếng lịch kịch…

Hắn giật đứt sợi dây.

Bờ suối vắng hoe, một chút sương sớm vẫn còn vương trên làn nước. Một vài bông hoa dẻ đã bắt đầu tàn, cánh hoa trôi theo làn nước.

– Có ai không?

Hắn cất giọng rè rè, vẻ run sợ. Có tiếng cười rất khẽ từ trong bối cây dẻ. Hắn bò đến gần, lật mấy tấm lá.

– Có ai không?

Tiếng nước chảy róc rách.

– Ở đâu có củ mài…

Hắn giật mình quay lại. Là đứa con gái đẹp có mùi hoa dẻ. Hắn luống cuống lấy chiếc mũ định ụp lên đầu, nhưng bị đứa con gái giật lấy. Úp hai bàn tay che mặt. Đứa con gái rất gần nhưng lại rất xa. Hắn không nhìn rõ mặt.

– Đưa đây.

Hắn gào lên định giằng lấy cái mũ. Đứa con gái ném lên bầu trời còn sẫm. Cái mũ mất hút.

– Anh không cần phải che đâu, tôi biết mặt anh rồi. Cứ bỏ tay ra.

Hắn sững sờ buông đôi bàn tay ra.

– Tôi đến để giúp anh.

– Giúp gì?

– Thành một người đàn ông…

– Tôi là quỷ.

Tiếng đứa con gái rất nhẹ.

– Được mà.

Hắn không nói gì. Lặng lẽ đưa sáo lên miệng, đăm đăm nhìn vào làn nước lạnh hơi sương. Chua chát. Hoảng loạn. Tấm thân mềm của đứa con gái hiện dần trong sương, càng lúc càng rõ hơn. Gần hơn. Tiếng sáo xa vời, bay chạy. Bước chân của đứa con gái đến gần hơn chút nữa. Mông lung. Hắn nhắm mắt. Một giọt nước long lanh như sương tràn ra. Nghiêng một chút. Nước mắt chảy dọc sống mũi rớt vào cây sáo…

Những lớp rêu xanh mướt đã dầy thêm giờ mịn như một lớp đệm quý giá. Lần đầu tiên hắn tiếp xúc với cơ thể đàn bà, ngỡ ngàng khi cảm nhận thấy sự khác biệt rõ nét về giới tính. Hắn nhẹ nhàng, tỉ mỉ khi chạm vào làn da của đứa con gái. Lớp đệm nhung đã bị vày vò nát, đấy cũng là lúc hắn mệt nhoài. Hắn nằm vật ra, ngửa mặt lên trời bằng ánh mắt sung sướng. Đứa con gái chạy vào khóm cây dẻ. Hắn đuổi theo vòng tay qua eo đứa con gái. Vụt biến mất. Trong vòng tay hắn lúc này là một cây dẻ, với những bông hoa màu hơi tía.

– Lần này phải cố lên bà nhá.

Ông Lùng đứng ở ngoài hè, thỉnh thoảng lại thấp thỏm định bước vào trong buồng nhưng bà đỡ ngăn lại. Việc đàn bà con gái, ai lại thế. Thì thôi, ông đứng đấy vậy. Đôi bàn tay cứ đan vào nhau phát ra từng tiếng răng rắc. Ông chẳng hơi sức đâu mà nhòm ngó đến thằng con trai nữa. Hắn vẫn nằm đấy thôi, đi đâu được. Ối. Một tiếng thất thanh của mụ đỡ vọng ra. Bà Lùng nín bặt, không kêu được một hơi nào nữa.

– Sao lại thế này? Người hay…

Ông Lùng chạy vào giường vợ. Đứa trẻ còn đang dính dơm dớp. Cái rốn chưa kịp cắt. Chỉ có cái miệng nhóp nhép, nhóp nhép. Đứa bé gái, đúng là đứa bé gái thật. Ông Lùng vịn vào cây cột nhà để khỏi ngã. Chân tay bủn rủn như bị hút hết sức lực.

– Thế lại khổ rồi…

Chớp nhoáng. Ông Lùng sà đến chỗ đứa con, lấy khăn mặt ướt lau vết bẩn cho đứa con, nhẹ nhàng tỉ mẩn như lau chùi một vật quý báu.

– Bà đem chôn giúp tôi cuống rốn. Nhớ chôn thật sâu. Kẻo chó mèo nó tha mất, tội nghiệp.

Mụ đỡ tất tưởi đem nhau thai và núm rốn của đứa bé đi chôn, khuất sau chân dốc. Bà vợ ngất lịm vì mệt. Những giọt mồ hôi ướt đầm trên khuôn mặt. Đẻ ở cái tuổi này chẳng mấy người được vuông tròn. Con bé ngọ ngậy đôi bàn tay nhỏ xíu trong tấm tã, sẽ là đứa bé xinh đẹp nếu như không bị hư âm của mặt quỷ dính vào. Đôi mắt long lanh như hai giọt nước trong suốt được bao bọc bởi viền mi màu nâu nhạt, môi mỏng tang đỏ như cánh đào. Ông Lùng đưa bàn tay vuốt nhẹ lên đôi má không cân xứng của con bé, đặt lên đó một nụ hôn. Giọt nước mắt nóng vô tình rơi xuống. Đứa bé chóp chép nuốt giọt nước mắt mặn chát. Ông Lùng nhìn sang vợ rồi đưa bàn tay đen sần vì nắng lên khuôn mặt đứa trẻ, bỗng run bắn khi nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ vang lên.

– Bố xin lỗi! Con không thể sống được..

Đứa bé chớp chớp mắt.

– Nhắm mắt lại đi, xin con đấy… Đừng có nhìn như thế nữa.

Đứa bé nín bặt. Đôi mắt mờ dần…

Gió mạnh.

Gió từ đâu mà mạnh thế? Rát buốt cổ họng. Khô rát. Hắn đứng dậy, sợi dây giật ngược trở lại. Gầm lên nhưng tiếng gầm âm ỉ không thoát ra thành tiếng được. Đừng làm thế. Môi bầm chặt. Tứa máu. Nước mắt rơi trên má hoà vào những vết thương. Khóc.

– Đừng đầu thai vào nhà này nữa…

Ông Lùng quay mặt đi. Đôi bàn tay nhỏ xíu của đứa bé không còn động đậy nữa. Lặng im. Ông quay sang bức vách, chạm vào đôi mắt của thằng con trai. Rã rời. Ông chạy ra ngoài. Mưa trút. Nước hoà tan.

Bà Lùng bế đứa bé đi, thẫn thờ trên con đường mòn. Bóng tối đã ngập đầy. Chập choạng, nhạt nhoà.

Thôi. Ông tự về được. Con đường trước mặt quanh co, chao chao, ông đâm sầm vào bờ rào cây móc hùm. Gai cứa rách một bên má, rớm xót, không đau. Men rượu đã kìm nỗi đau xuống.

– Này. Đừng có theo tao nữa…

Đôi mắt ông già gằm xuống nhìn trừng trừng về phía sau.

– Đi mà đầu thai vào nhà khác…

Chạy cuống cuồng lên đèo Bẩy. Ngã chúi. Mặt quay nghiêng, ông chạm vào cái gì đó. Lấy tay che mặt. Rú lên một tiếng rồi lại chạy tiếp.

– Sao dưới kia đen thế nhỉ?

Khum tay che mắt. Tiếng cười man rợ cất lên. Bước hẫng. Chỉ còn tiếng gió từ dưới thung lũng hất lên rít qua những ngọn cây thông buốt lạnh…

Răng cắn đứt sợi dây thừng. Hắn lao ra ngoài bóng tối theo hướng mẹ hắn đi buổi chiều. Thảng thốt. Hắn ú ớ gọi tên. Nhỏ quá. Gió thổi dạt lại phía sau nghe giống tiếng rên. Không tìm thấy. Hắn lê bước chân đến con suối Mèng Đeng. Mưa bắt đầu rơi rào rạt. Suối vắng tanh, mùi hoa dẻ đã phai không còn đậm như trước nữa. Bóng dáng đứa con gái cũng đâu mất. Hắn đến bên cây dẻ có những bông hoa màu tía. Những cánh hoa tàn rơi xuống nước dập dềnh như những giọt máu.

– Có ai không?

Hắn gào lên. Lạnh buốt theo tiếng mưa, chết lặng trong mưa cùng tiếng sáo. Tuyệt vọng. Âm thanh đứt quãng. Rời rạc…ngứa. Hoa dẻ rơi phủ kín dòng suối. Hoa dẻ chết. Đã đến thời khắc ấy rồi. Da thịt như có bàn tay mân mê từ phía trong, rõ nét hơn. Hắn vục mặt xuống nước, vùng vẫy. Nước xộc lên những gợn máu đỏ au. Cây sáo lùng bùng trong nước, chìm, nổi. Những vết sẹo mới hình thành. Hắn chạy vào rừng sâu. Đã đến mùa quỷ hành…

HƯƠNG ĐÀN BÀ

Xanh biếc, vàng sậm. Giữa hai thứ màu rồ dại ấy bị ngăn đôi bởi những gợn mây trắng nhạt. Có bao giờ mềm thon đâm được thẳng xuống đất, xoá số hoàn toàn màu vàng sậm phía dưới kia. Cả cái màu mái tóc em còn chưa kịp nhuộm lại thành tóc đen con gái. Vậy là giữa em cũng bị ngăn đôi bởi một gợn mây.

Rờ rẫm đi giữa hai hàng cây. Em thấy mùi hoi nồng của đất. Miết chặt lấy da thịt đến cồn cào. Sau lần vải thô đã bạc màu, từng đốm tròn mịn sít chạm vào cánh tay. Nước không đủ để biến màu xanh ngắt của những trái cà phê cô lại bầm máu mà quắt đi khô như làn da, ánh mắt của người đàn bà trong lán.

– Về cơm…

Quay lưng trở lại. Âm thanh ấy cứ ngỡ được hắt ra từ một lồng ngực phè khói, nặng đến mức giơ tay có thể nắm được. Xoá tan hết thảy những dự định tươi mới trong đầu, đè bẹp xuống dưới ba tầng đất.

Rồi em thấy mình đi trong công viên khi chiều muộn với gương mặt bộp phấn…rữa dần dưới một cơn mưa. Bước chân giẫm nát không biết bao nhiêu bông điệp vàng trên phố. Có những thứ chẳng ghê gớm gì nhưng làm em sợ. Một tháng, cũng đủ để quen giường, lối đi, quen cả ánh mắt buồn rượi hơi xếch của người đàn bà cô độc mà em vẫn chưa dám nói. ”Thôi, đừng có gọi về cơm… nữa. Chiều muộn thì đánh ba tiếng kẻng là được”. Cứ để em làm theo phản xạ không điều kiện. Như người ta gọi gà về chuồng mỗi tối. Mà chẳng được. Giữa em và người đàn bà kia có một khoảng cách khó nói thành lời. Giống một quy ước ngầm mà cả hai đã mặc định. Không phải là vai bậc chủ tớ.

Người đàn bà bao giờ cũng ăn cơm trước, mâm bát sắp đặt ngay ngắn trên sập gỗ đã mốc thếch. Em bước vào nhà, mụ lỉnh ra phía búi duối. Rút chiếc áo cánh màu hạt điều với quần lụa nhau nhúm vào cái chậu nhôm. Em biết mụ ra suối tắm. Đi theo. Qua bãi cỏ gianh bên lũng mùa này nhiều rết bò qua. Em sợ.

Bước thấp, bước cao…

Em đi trên một bờ ruộng hai bên phát cỏ cụt lủn, chỉ còn một gờ mỏng tang…rùng rình, rùng rình. Gánh cỏ từ đồng về nhà, gánh cả ánh chiều nhợt nhạt, đôi má hồng con gái, ướt át chảy ròng. Em đang đi sau lưng thím. Thím bảo đi hết bờ đê sẽ lên đến phố, bước nhanh. Trao cho em cái túi và đón lấy bọc giấy từ tay người họ hàng xa. Em cười.

Phố với em là những ô phòng loáng kính trong suốt pha lê, có thể soi rõ nốt ruồi trên mi mắt. Lằng nhằng đến chóng mặt. Ô kín, tơ chăng mà đi vào đâu cũng sập. Phố ồn ào với váy ngắn. Em lặng thinh.

Theo sau những tấm lưng to bè mùi bia rượu. Vụt biến loáng kính. Hiện ra như một con bướm chỉ còn đôi cánh tả tơi. Em thánh thót.

Giờ, em đi sau lưng người đàn bà có cái mùi khét lựng. Cũng nhanh, vội như cái hôm mụ nhặt em từ dưới chợ huyện. Chẳng nói câu nào thế mà em vẫn theo.

Mụ bước xuống giữa lòng nông choèn, suối cạn trơ ra cái rốn lùng bùng rêu trơn nhẫy. Trút từng miếng vải thô kệch và ngâm mình dưới đó. Mắt lim dim. Em đứng, chân mút chặt… lòng đất âm âm.

– Sao không xuống?

Cuống cuồng vấp dúi đầu xuống tảng đá dầy rêu. Trước mắt em, gần lắm cái khoảng trắng loã lồ trong đêm tối. Nước dập dềnh. Bờ ngực cách nhau một ánh nhìn, chẳng ngượng ngập quay đi. Mắt mụ dạo chơi trên làn da em nhầy nhụa.

Nước mát lạnh lẫn vào tanh sạm của rêu. Khác với mùi tít xoè pha tạp cờ lo của phố. Một sự mát lành trong sạch đến kỳ diệu đang thấm thấu vào tận da thịt.

Em co rúm lại. Đôi mắt người đàn bà ánh lên một điều rất lạ. Mấy đứa bạn ngày xưa thường bảo em nói điêu, làm sao đọc được suy nghĩ người khác qua ánh mắt. Chậm thôi, em đã lọt vào cánh rừng âm u ấy. Không có lối đi và một lời chỉ dẫn, vòng quanh những gợn mờ mờ là dấu vết của tuyến lệ khô ran chẳng đủ ri rỉ đôi ba giọt.

Nồng thế.

Mắt chớp và đôi môi bợt bạt mím chặt. Mụ quẫy nước tách ra một đoạn. Má chợt ửng đỏ, sao mụ có thể ngửi thấy mùi ấy trên người em? Mũi thính nhạy hay cái giác quan vốn có của đàn bà.

Ngày đầu của mụ có giống em? Treo lơ thơ vài sợi chỉ, thấy đuối sức mà không rớt được xuống dưới đất. Mắt mở trừng cứ thấy rơi một màu nắng nhạt, vàng hơn… rượt theo những bông điệp vàng, xoạc chân rồi rú lên một tiếng. Chân chữ V. Ra con đĩ. Mụ ngấm ngầm nguyền rủa. Ừ, em cúi đầu. Tưởng mụ biết từ cái hôm chợ chiều dưới huyện, te tua núp dưới tấm bạt ố bẩn. Nhìn xoáy sâu vào cái đũng quần thẫm đỏ, mụ chỉ vào em. Giống như những lần trước người ta chỉ vào em ”đây”, chỉ khác là tay mụ không đeo nhẫn vàng quý giá, ngón trắng như sương mà cong gầy sậy.

Một số ít đàn ông ham mê vì sắc đẹp, đa số ham mê cái khe hẹp giữa chân đàn bà…

Tiếng cười rúc rích, quyện lẫn mùi bia và thuốc lá. Tàn cuộc, những đùi trắng ngần vật vờ giữa phố. Chẳng cần đẹp lắm. Bạn em bảo thế. Cứ… tràn vào giấc mơ, thêu thêu dệt dệt. Một sáng thức dậy, em không sải những bước mềm trên một đường thắng, chân toẽ ra hình chữ bát. Nhìn xuống một khoảng sâu vời vợi tuếch ra. Thân người em sẽ biến thành bức tượng bằng đồng giữa ngã tư thành phố, không rõ mặt, cũng không tên. Nhầm em với một liệt nữ ngày xưa, người ta cúi lạy. Chẳng phải. Không một gã đàn ông nào giơ tay chỉ vào em ”đây”.

Một ngày không mùi kẽm tiết ra từ thân thể đàn ông, em giả vờ giam mình chay tịnh trong phòng. Nhìn xuống đường, lố nhố những điều mông lung. Ngồi cạy gẩy cái vỉa sắt trong đáy lòng mình, lộn xộn những lời nhắn nhủ rồi cũng bung ra. ”Có đẻ thuê thì đẻ, không định kiếm một cục mà biến khỏi cái chốn bẩn tưởi này à?” Mềm nhưng sắc lẹm không cứa vào lòng mà thấy xót xót là. Lạ thay cái câu nói đấy cứ lớn dần lên trong em như một cái cây. Chẳng biết ví von. Bây giờ mới là lúc quyết định hướng đi cho mình. Không cười, thánh thót mà cứ trơ trơ.

Nhắm mắt vào, một vạt nắng rơi…

Lần thứ hai thấy nó rơi trên đầu em, hẳn một vạt dài chốt cho lần cuối. Những bơi nhảy, giao hoà, tách ra, đọng lại, xoáy tròn…bao nhiêu thứ đó cuộn trào rồi chỉ có một, lạ lẫm.

Em là búp bê với cái bụng lùm lùm. Dù sao cũng thích cái cảm giác được đóng khung trong một cái hộp tiệt trùng. Chỉ thấy thèm thuốc lá và rượu cồn. ”Mất tiền thuê mày đẻ mà còn lén dùng những thứ này thì liệu hồn mà vác bụng về quê”. Không lén lút nữa, ngồi mân mê vòm bụng. Mới hai tháng mà nó đã đạp trong em. Đàn bà mang thai lần đầu bao giờ cũng cố ưỡn lùm bụng về phía trước để khoe thành tích, còn em hóp lại thật sâu muốn giấu đi nỗi ê chề.

Chẳng biết nó có thích những bản nhạc giao hưởng lớp lang, chỉ thấy tai em ù đi, buồn nôn chóng mặt. Em bảo cho em nghe nhạc cải lương, cái bĩu môi dài thườn thượt.

Tháng thứ ba, cánh cửa tiệt trùng mở bung. Chưa kịp ngửi thấy mùi cỏ xanh đầu hè ùa vào mũi, đã bị đưa lên một cái hộp khác màu đen bóng loáng. Mùi điều hoà chẳng dành cho những đứa nhà quê, chao chao vật vã. ”Đã bảo nhìn cái bụng sa sa kiểu này có mà vịt là cái chắc”. Người đàn bà có đôi môi đỏ chót đập bôm bốp cuốn sổ y bạ vào lòng bàn tay. Chiếc răng khểnh trắng ngà vốn như cười khẩy giờ được thể vén làn môi lên hết cỡ. Bốn ánh mắt cùng một lúc nhìn vào bụng em. Vội vàng đưa cái mê nón che nhưng chẳng kịp. Đứng dựa lưng vào cái cột điện lằng nhằng những dòng chữ, một cái hình trái tim bị mũi tên xuyên thủng. Cầu cứu đôi mắt dài hẹp một mí. Phớt lờ. ”Đây là bản hợp đồng đã thoả thuận từ trước, có dấu điểm chỉ đàng hoàng. Bây giờ con gái, chúng tôi chỉ trả chị hai triệu mà giải quyết.” Xoay qua xoay lại những ký tự lằng nhằng, mắt hoa cà hoa muống. Lúc đó em ước mình ngày xưa được học hết lớp năm.

Bỏ mặc em quỳ giữa ngã ba đường với bản hợp đồng nhau nhúm. Chiếc xe vụt đi, khói, bụi phủ kín mặt và con đường phía trước. Thất thểu đi trên vỉa hè như một con rồ, chẳng buồn nhìn những xác hoa vàng dầy như thảm. Đi đâu về đâu? Câu hỏi ngân lên không thành lời.

Ở ga tàu em sa bụng, rút một sợi dài đứt ruột. Nước mắt vỡ oà chờ đợi cái khối hồng rời khỏi em. Cứ ngỡ mình bước được một chân qua miệng hố. Những cái máy liên hồi trong vòm bụng, rồi lặng im. Tiếng đường ray nghiến xèn xẹt, dật dờ nhìn sang gờ đất bên cạnh có một khóm hoa. Giá mà có ai suốt em như một cái lá vàng. Ướt sũng.

Đôi mắt người đàn bà có những vùng tối khó hiểu. Nghiêng nghiêng mà chẳng thể bước vào. Tức ngực. Vì nước hay cái nhìn đay nghiến kia. Dựa lưng vào một tảng đá, phơi bầu ngực căng tràn dưới trăng. Nơi có hai núm màu nâu thẫm. Không một gợn gió thoáng qua, chỉ chập chờn sáng tối của loài đom đóm. Dật dờ những ý nghĩ xa xôi. Em và đứa bé bay lên…mất hút vào đêm tối.

Nếu là một thiên thần…

Nó sẽ bay lên với đôi cánh trắng muốt, hoà vào nắng gió và tắm bằng những giọt sương. Đêm trở về bên em với một sợi dây màu hồng, mảnh nhưng sẽ chẳng bao giờ đứt. Bay lên cao rồi thỉnh thoảng sẽ sà xuống úp người trên bụng em, mút mát đôi chút nơi bầu sữa. Ở đó thích không? Nó gật đầu. Nước mắt em bật ra như mưa sau một ngày nắng hạn. Mừng hay tủi? Trong veo ngạc nhiên trước những giọt trên má. Em gạt vội, rồi vừa cười và nói với giọng thản nhiên. Cũng may mẹ đã để con ra đi. Là thiên thần thích hơn là con của mẹ. Sẽ được bay khắp trời như một cơn gió…không phải liếm lá đầu đường nếu một ngày mẹ ra đi. Đứa trẻ nhoẻn miệng cười như nắng. Nó làm em nhớ đến những vạt nắng rơi trên đầu. Phải chăng con của mẹ kết thành từ loài hoa ấy?

Nếu được sinh ra con sẽ thế nào? Đôi tai nhỏ và mềm vô tình áp lên trái tim khiến em ngừng đập. Nín thinh. Mẹ sẽ không để con sinh ra vì…mẹ thích con là một thiên thần bé nhỏ.

Đêm chộn rộn những nỗi niềm xếp nghiêng…xếp lệch.

Căn nhà lá được bao quanh bởi một màu đặc quánh, cái âm thanh ấy kéo dài giăng mắc ngập ngừng nơi thềm cửa. Hai mươi năm nữa bây giờ em sẽ là ai? Ngồi nghiêng, nghếch mặt lên trời cười khanh khách như người đàn bà kia hay thả mình xuống phố ồn ào. Hoa rơi dập dềnh từng cánh. Sắp hết mùa…gặp một người quen xa xôi trong quá khứ với tiếng hát say mèm giữa đêm. Lờ lợ tiếng mình. Dựa lưng vào tường, rệu rã. Cây gậy tròn cầm trong tay, đặt lên bụng, miết một đường dài. Cứ ngỡ em đang là phẳng đất giời làm một. Những hạt nắng cựa quậy, đau đớn.

– Đừng làm thế.

Cánh cửa buồng mở bung, mang theo màu trăng nhoe nhoét cắt thành vạt nhỏ chảy trên mái tóc người đàn bà. Đôi mắt khô đỏ au tiết từng giọt huyết xuống đôi gò má. Em nghẹn ứ. Bắt đầu lăn tròn trong vô thức. Lăn tròn những ký ức nhạt nhoà ngày xưa. Màu đỏ loang trong mắt em thành một dòng, cái ngày đầu tiên thành thiếu nữ. Vụng về nhai đọt chuối.

– Nếu như được làm mẹ…tôi sẽ giữ con tôi.

Buông cây gậy, em nức nở.

Ngoài trời, mưa bắt đầu lây rây từng sợi nhỏ. Mùi của đất và tiếng cựa mình của những trái cà phê hoà quyện thành vũ điệu huyền bí. Nhưng đêm nay sẽ không trở lại như cái đêm người đàn ông ấy bỏ đi. Mắt mụ vẫn nhìn đăm đăm ra phía con đường tối âm âm trước mặt. Mọi thứ không trở lại. Cái níu tay và giọt nước mắt của đàn bà…

Giấc mơ nổi trôi mang theo những thứ không thể đưa tay vớt lên được. Đã có lần em đi dưới cơn mưa hoa điệp, cả một khoảng trời vàng rực, từng cánh phủ trên tóc đen xoã từng búp sau lưng. Tung tăng giữa phố. Có mùa nào phố vắng hoe?

Bây giờ em đi giữa giọt trong veo lấp lánh trên vai theo khe ngực lùa vào mát lạnh. Bàn chân thu lại líu ríu. Không với được sợi mưa dài, ngã sấp người xuống đất. Bàn tay ai đỡ lấy em, rất mềm. Đôi môi lạnh đã nhợt nhạt vì mưa đặt lên ngực em một nụ hôn với cái mùi hoi nồng từ thân thể, lướt qua lùm bụng rồi dừng lại rất lâu giữa hai đùi. Tiếng cười cất lên giàn giụa… người đàn bà với cái nhìn khinh miệt bước từng bước, khẽ khàng cướp mất linh hồn em. Mắt nâu héo nhìn mưa.

Em ngồi trước hiên nhà, mặc kệ nước mưa ướt sậm. Âm thanh phía trong buồng vọng ra, chàng đang cố mở chiếc hòm gỗ có cái khoá bằng đồng mà em đang giữ. Loay hoay, đứng trước mặt, vẫn mùi mồ hôi nồng quen thuộc. Một bàn tay xoè ra trước mặt, em cúi đầu. Bàn tay lặng im xoè rộng. Em trao chiếc chìa khoá, cũng run y như ngày đầu được nhận nó. Chiếc khăn thêu đôi chim câu màu đỏ bị xé đôi, rớt xuống chân em chầm chậm. Mưa từng giọt thấm thành màu huyết. Đừng đi. Em sẽ có con. Chìm dần trong khoảng không lạc lõng, em biết sẽ chẳng thu lại được lời nói. Chàng nhìn cây cà phê không trái rồi cúi nhìn em, tia lạnh xuyên thấu đôi bàn tay. Bóng chàng khuất vào đêm, màu nâu cháy.

Những giọt khô cháy lòng. Em ngồi uống rượu khan bên cây cà phê không trái, lá xanh um hằn học giữa đất giời. Dăm ba chiếc lá in hình trên mặt, khoảng sáng tối lập loè. Mùi ngây ngây bùn non thoảng qua rồi đọng lại nơi sống mũi. Vày vò suốt một đêm ròng, không định hình và cũng không thể chối bỏ. Dựa lưng vào một người đàn bà, em thấy bờ vai mình khẽ run. Đôi bàn tay ướt át trải lên em một màu xanh biếc xoa dịu những khao khát tưởng như đã ngủ quên đang âm thầm trỗi dậy.

– Hãy cho tôi một đứa con.

Môi em mấp máy trong nỗi thổn thức phập phồng. Nằm hư hỏng giữa trời, khao khát những vòng tròn xoáy. Tiếng cười chua chát, người đàn bà xa lạ tan dần trước mắt. Chỉ còn thoang thoảng đâu đó mùi hương đàn bà ngai ngái. Từng giọt thưa đều nước mắt. Đuổi theo màu xanh trong vàng sậm, tiếng gió như tiếng khóc hờ vọng lên từ khe núi.

À ơi…

Mùa đông chợt qua ngôi nhà giá lạnh. Ngày hạnh phúc đã qua. Ôi! Cây lạnh se lòng vời vợi. Thoáng nỗi buồn quên lãng trước thời gian. Ôi! Đàn bà…Chẳng phải ai cũng có niềm vui và nỗi buồn của riêng ai.

Giấc mơ bỏ lửng khi cơn mưa vừa dứt.

Đặt tay lên bụng, những cái đạp vội vàng khiến tim em phập phồng. Nỗi tê tái và nụ cười héo hắt của em kết thành một điều thiêng liêng khó giải thích. Trước mắt con đường đất bazan như gần hơn. Em nghe thấy tiếng cựa mình của những mầm cỏ đang nhú lên rất nhẹ. Cái màu vàng rát rúa kia rồi đây sẽ được màu xanh trải thảm mềm tươi mát. Phút chốc khoảng trống trong em được lấp đầy bằng những điều rất thực, nhìn sang buồng bên người đàn bà cô độc đã trở dậy. Bước ra thềm đưa tay hứng những giọt nắng đầu tiên rơi mỏng mảnh. Ngỡ ngàng khi thấy ánh mắt người đàn bà đêm qua chẳng bộn bề chua xót, màu xanh và nắng xóa nhòa đi khoảng tối. Nụ cười gặp nhau trên gương mặt bị gam màu thời gian tô vẽ. Và đâu đó tiếng khóc trẻ con vút lên trong veo… sương sớm, đánh thức tất cả vạn vật trên thế gian đã ngủ quên. Báo hiệu một thiên thần sinh ra giữa cuộc đời.

 

Nguồn: vanvn.net