Nguyễn Thế Kiên (còn gọi là Kiên lục bát), sinh năm 1971, quê Nam Định, hội viên Hội VHNT tỉnh Nam Định, hiện quản lý công ty CP Văn hóa Đất Việt tại Hà Nội. Đến nay, Nguyễn Thế Kiên đã có 8 tác phẩm đã xuất bản: Gọi hồn quê – NXB Hội Nhà văn; Sữa đất – NXB Hội Nhà văn; Đường về – NXB Hội Nhà văn; Bóng đất – NXB Văn học; Tản mản lòng tay – NXB Hội Nhà văn; Bùa yêu – NXB Hội Nhà văn; Đối diện đêm – NXB Hội Nhà văn; Mãi tin vào những kiếp người – NXB Hội Nhà văn. Anh đã được trao các Giải thưởng văn học: Tập thơ Gọi hồn quê – Giải C Lương Thế Vinh của UBND tỉnh Nam Định (2006 – 2010); Tập thơ Bóng đất – Giải Khuyến khích của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam, 2012. Trong khi rất nhiều tác giả trẻ hôm nay xa rời với với thể thơ lục bát- hồn cốt của bản sắc thi ca dân tộc thì Nguyễn Thế Kiên lại lặng lẽ và thủy chung với nhịp điệu thơ truyền thống đó. Điều đáng nói, thơ lục bát của Nguyễn Thế Kiên không chịu dễ dãi với sự ngọt ngào quen thuộc của thi điệu sáu-tám mà trong thơ anh, tính thế sự, tính đời sống dường như đã ngấm vào từng con chữ để làm nên một gương mặt thi ca trẻ rất đáng chú ý của dòng chảy thi ca đương đại. VanVN.Net giới thiệu chùm thơ đặc sắc dưới đây của nhà thơ trẻ Nguyễn Thế Kiên.
Nhà thơ trẻ Nguyễn Thế Kiên
NGÀN NĂM LỤC BÁT
Trước ngàn năm cứ ngây thơ
Sông Hồng ơi, chẳng bao giờ già nua
Từ đêm sen nở thành chùa*
Câu thơ lục bát vẫn chưa lấy chồng.
________________
*Chùa Một Cột ra đời từ giấc mơ của vua nhà Lý
LỜI RU MẸ ÂU CƠ GỬI ĐẢO
Dẫn con về phía biển xanh
Thương cha, mẹ khóc lệ thành đảo xa
Mấy đời xẻ bảy chia ba
Sục sôi biển cứ thiết tha cùng người.
Sóng ngầm vạn kiếp chưa thôi
Mẹ ru đá ngủ trong lời nước non
À ơi mấy cuộc vuông tròn
Máu cha còn gửi cội nguồn đất đai
Núi cao, biển rộng sông dài
Lời ru mẹ vọng bên ngoài nước non
Nước mắt mẹ ứa màu son
Mẹ ru cho lặng sóng cồn biển xanh…
Nhà ta kẻ cắp rập rình
Quên lời mẹ, tưởng bình minh là hồng,
Em cầm nón trắng sang sông
Phút nông nổi lỡ mang giông bão về.
Biển cồn trăm nỗi tái tê
Lời cha ông dẫn lối về mai sau
“Trời xanh còn ở trên đầu
Mấy ngàn năm đã cũ đâu, kẻ thù”!
May còn vang vọng lời ru
Còn nước mắt mẹ nhân từ trong tim
À ơi, đảo nổi đảo chìm
Từ cay đắng mẹ – mà nên đất này.
NÓI VỚI EM VỀ PHO TƯỢNG XÀ THẦN
Mỗi vảy đá một nghẹn ngào
Nỗi xưa nham nhám đọng vào ngàn năm
Tay em chắp lại ngực rằm
Tiếng mùa xuân khấn giữa lầm rầm mưa.
Oan này trả lại ngày xưa
Nịnh hay trung cũng theo vua cả rồi
Khí thiêng đá nhập vào đời
Xé thân mình giữa thế thời đục trong.
Em ơi, mắt đá lưng tròng
Hàm răng cắn chặt mấy vòng oan khiên
Điều gì như thể thành quen
Cúi đầu chẳng dám nhìn lên cõi này.
Cao hay thấp, mỏng hay dày
Bao nhiêu nước mắt bỏng tay kiếp người
Khói hương xông thẳng lên trời
Cỏ xanh
tràn biếc đỉnh đồi
vô tư.
_________________
1. Tượng đá Xà Thần “Miệng cắn thân, chân xé mình” tại miếu Xà Thần, nơi thờ Thái sư Lê Văn Thịnh ở Bảo Tháp – Gia Bình – Bắc Ninh.
ĐÀN BÀ !
Có nhỏ lại
Trời vẫn xanh,
Miền yêu
Một thoáng rùng mình
Vẫn thiêng !
Đêm cuồn cuộn
Đêm nằm nghiêng
Tàn…
Im lặng
Lại bùng lên nhiệm mầu.
Em chín đỏ
Cõi thẳm sâu
Bao tơi tả, đỡ hai đầu đêm – em.
Dẫu nông nổi gọi thành tên
Kệ…
Em cứ cháy thành em: Đàn bà !
Tan mình vào cuộc sinh ra
Em mang thai cả hồn ta… mỗi ngày !
NHỮNG LO ÂU MÀU TRẮNG…
Quay vòng giặc giã, bão giông
Mà nên cái dáng lưng cong đất này
Lúa khoai chinh chiến dạn dày
Lá cây vạt nhọn bóng ngày binh đao
Núi rừng, biển rộng trời cao
Có giàu đâu? Bạc vàng nào của ta
Lòng tay lịch sử mở ra
Lạy giời, máu đỏ thấm qua vạn đời…
Chân hương đỏ chọc lên trời
Tàn nhang cong dấu hỏi rơi xuống mồ
Tôi đi qua những điện thờ
Dựng trong nước mắt mịt mờ thẳm sâu
Chiều nay biển động bờ đau
Lối xưa… trắng những lo âu ngược về….
CHUYỆN QUÊ
Người quê gieo những âm thầm
Để cho mưa nắng bật mầm mà xanh
Phố trườn thêm một đoạn lành
Chạm quê nhìn cái long lanh thở dài.
Cúi đầu thì gặp đất đai
Thời nào chả có chông gai thế này
Nước non đầy những vơi đầy
Gia tài trắng, nổi đắng cay trên đầu.
Nghe từ gió cả sông sâu
Dạy chung sống với lo âu vạn đời
Mẹ quê thấp thỏm đứng ngồi
Chắp tay cầu chiến chinh thôi đừng về.
Con từ giã tuổi thơ đi
Giảng đường sau phía mùa thi kia rồi
Lặng im cha nghẹn tiếng cười
Tấm huân chưong đỏ ứa nơi ngọn nguồn
Lúa dậy thì, mẹ bán non
Mùa vui có trọn tuổi con đong đầy?
Bà ngồi bấm đốt ngón tay
Nụ cười rân rấn như ngày tiễn ông
Tai bà đã nặng đau thương
Chỉ văng vẳng nỗi gió sương cánh đồng…
Chuyện quê mưa nắng xoay vòng
Niềm hy vọng mãi phập phồng… chuyện quê.
CHUYỆN MỘT THỜI…
Một thời giờ hóa khói sương
Văn chương từ mặt đau thương kiếp người
Bình minh mắc ngược chân trời
Con chim khướu hót những lời vu vơ.
Một thời thơ bỏ xa thơ
Ngây ngô ru ngủ bến bờ nhân gian.
Đem khoe những cái nghèo nàn
Thành gia sản giữa miên man thánh thần
Chỉ riêng mặt đất cởi trần
Hóa thân thành gạo cứ ngằn ngặt thơm.
Một thời dẫm gót rạ rơm
Mà ra rả những ngọn nguồn sớm mai
Đi qua mấy cuộc rộng dài
Về nghe bùn đất sớm mai thì thào:
Câu thơ chìm nghỉm đáy ao
Sáng nay chẳng biết cõi nào vớt lên!
VỚI PHỖNG SÀNH
Chiều còn một nhúm trời xanh
Ta ngồi với gã phỗng sành tỉ tê
Kéo bao nhiêu nỗi bộn bề
Nhập lời im lặng vào tê tái chiều
Mắt này, phỗng tuổi bao nhiêu
Mà sành sứ cả những điều dại khôn?
Tai này, hai lỗ vô hồn
Lời tươi non đã nén dồn ngàn năm
Miệng này… hai nửa nụ trầm
Phỗng hay ta giữa lặng câm tảo tần.
XƯA MÀ CHƯA CŨ
Đứng đây từ trước cổng chùa
Hai ông hộ pháp già nua cả rồi
(Mấy trăm năm chửa thành người
Phải chăng tu vụng… giữa đời vẫn ông)
Từ gạch nát, đến bê tông
Hoá thân vạn kiếp mà không là mình,
Cỏ kia ngả xuống đất lành
Một lần lửa cháy đã thành mây bay…
Theo Hội Nhà văn Việt Nam