Hoàng Quý
Nhà thơ Hoàng Quý sinh 1950; quê Hưng Hóa, Tam Nông, Phú Thọ. Hiện sống và làm việc tại Vũng Tàu. Hội viên Hội Nhà văn VN, Hội viên Hội VHNT Các dân tộc thiểu số VN. Tác phẩm chính: Giấc phì nhiêu (1996), Đi bên mùa lá rụng (2000), Ngang qua cánh đồng (2002, 2004), Giả trang (2007). Thơ Hoàng Quý vừa có chất phiêu du, lãng tử của người trung du – Tây Bắc vừa có cái hồn hậu, da diết của đời sống mà ông trải nghiệm.
Đêm nghe gió qua vườn
Có thể rồi ta sẽ về thăm lại
Cây gạo quen
Và khúc sông gầy
Và có thể trên lối chìm hoa cỏ
Ta lại tìm bông rụng dưới thân gai
Đêm nghe gió qua vườn
Tiếng cây thở nói rằng thu chắc đã…
Thổi tê hơi cho hạc trắng bay về
Đêm nhoi nhói
Nghe đời thay máu
Có bao người nghe gió trong khuya?
Ở phía trước
… Con đường chướng gió
Ta đã đi không chút e dè
Những – hy – vọng – rưng – rưng – xác – lá
Chết – tưng – bừng – như – máu – hôm – qua
Ở phía trước
Ở phía trước nữa
Ai như ta?
Ai đã là ta?
Chao ôi! Đời nến sáp
Ta đấy à, hay chưa từng ta!
Thì mùa thu dường thong thả mở lòng
Đêm hé cửa nghe qua vườn gió thổi
Ta hứa về thăm lại
Cây gạo quen
Và khúc sông gầy
Và, có thể lối chìm hoa cỏ ấy
Nhắc những lời hoa rụng một ban mai…
Hà Nội thu rồi khoe mắt lá răm
Thức dậy đi!
Thức dậy đi!
Cốm đã xanh sen
Sâm cầm đã trở về
Sông Hồng thở bốn bề sóng đỏ
Những cửa ô lá như ném lửa
Hà Nội thu rồi tươi mắt lá răm
Cái đêm mẹ tiễn ta sân ga tan hoang
Biết mấy những chàng trai lời yêu chưa thạo nói
Tay xoắn vẹo ngại ngùng
Những nụ hôn rất vội
Đắm son môi và má lúm đồng tiền
Những mùa thu báo động chưa yên
Thu để dấu người đi
Rất nhiều không trở lại
Rất nhiều những đường cây Hà Nội
Theo ba lô một lá thu chờ…
Xin thức dậy dằn quên những mùa thu sốt ruột
Cốm đã xanh sen cốm ướp xanh sen
Sâm cầm đã và mùa thu cũng đã…
Em chả phải giấu ai mà hôn khe khẽ nữa
Hãy đi cùng thu mắt lá răm!
Chợt nhớ Sông Cầu
Chợt nhớ một ngày xa lắc
Đi qua miền ấy Sông Cầu
Sương muối chiều đông ánh ướt
Bến thuyền ngây ngất hoa lau
Chợt nhớ ngày xa ấy mưa
Hạt bay khi tỏ khi mờ
Có chiếc thuyền đi vội vã
Để thương để nhớ lên bờ
Chợt nhớ ngày xa ấy gió
Đuềnh đoàng nón thúng quai thao
Chót bế bồng câu hát cũ
Qua cầu ngả nón trông theo
Chợt nhớ ngày xa ấy chiều
Hai bờ sương khói như reo
Em hát người ơi! Người ở…
Chưa hừ đã sóng xiêu xiêu
Chợt nhớ ngày xa… bỗng buồn…
Bỗng buồn lòng còn vấn vương
Bỗng buồn rằng không ước hẹn
Với dòng sông ấy mà thương!…
Viết trên đèo Pha Đin
Pha Đin lau kiếm sắc
Xuân đi ngang mặt người
Lòng thung ai nhóm lửa
Đã hồng hương nếp xôi
Pì noọng… pì noọng ơi!
Có đi cùng với tôi
Ngoảnh mặt Hát Lót sáng
Trời nắng đã tươi rồi
Nếu em xuôi Mường Lát
Nhắn dùm tôi một lời
Rằng đường xe pháo mã
Có còn dấu chân người
Những chàng trai trấn thủ
Kéo súng lên Mường Trời
Biết bao người nằm lại
Nằm ở đâu rừng ơi?
Pha Đin ngày tôi ngược
Núi, đèo run sắc trời
Những nấm mồ chiến sĩ
Thưa thót nhánh hoa rơi…
Pha Đin chôn kiếm trận
Gió mang mang mặt người
Nâng mùa xuân và gọi
Noọng ơi!… pì noọng ơi…
Lao động cuối tuần
Phạm Thúy Quỳnh đưa bài