Truyện ngắn. NGUYỄN THỊ LÊ NA

“Em! Anh về phố, không gặp quán cà phê mà gặp một khách sạn. Hì hì… Em đến nhá? P305…”. Từng con chữ trên màn hình điện thoại, như nhảy múa trước mắt Vy. Chúng đánh thức một cái gì sâu thẳm, ở tận mút thời thiếu nữ…

Từ sáng, Vy như người mất hồn, đứng ngồi không yên. Đến cơ quan với hàng đống hồ sơ, nhưng Vy không tài nào tập trung được. Cái nọ lẫn vào cái kia, chán rồi hốt hoảng lục tìm. Cái Hoa bật cười: “Hồ sơ của công ty X mày bỏ ở kẹp màu xanh kia kìa, có cần tao giúp gì không?”. Vy nghe chột dạ nhưng cố tỏ ra bình thản: “Không, tại chiều qua vội quá nên tao bỏ nhầm, sẽ xong ngay thôi!”. Hai đứa chung phòng trên mười năm, lẽ nào Hoa không hiểu Vy đang có tâm sự. Xếp lại mọi thứ, Hoa nhẹ nhàng tắt máy, đứng dậy không quên dặn dò cùng nụ cười đầy ẩn ý: “Tao có tí việc ra ngoài, có gì cần thì alô nhé!”.

Chỉ còn mình Vy trong phòng, ngổn ngang giấy tờ, tâm trạng. Vy uống một hơi hết li nước lọc, cố lấy lại bình tĩnh. Những câu chữ ấy, gương mặt ấy như ám vào tâm trí khiến Vy không thể bình tâm…

Đã mười lăm năm rồi tưởng rằng kí ức đã rêu phong. Vy giờ đã là người đàn bà qua cái tuổi nông nổi lâu rồi. Cơn cớ gì chỉ một tin nhắn lại khiến Vy bần thần, hồi hộp. Trái tim bỏng cháy yêu đương thời thiếu nữ trinh nguyên, định dâng cho anh hết thảy, giờ đâu còn nữa? Nó đã thuộc về một người đàn ông khác. Trách nhiệm, bổn phận của người phụ nữ có gia đình khiến Vy tập quen với sự bình thản và thận trọng trước những va đập cuộc sống.

Đi vòng quanh phòng, Vy lặp đi lặp lại điệp khúc: Gặp, không gặp, gặp, không gặp… Định bụng khi đủ năm vòng dừng lại thì từ cuối cùng sẽ là quyết định. Bỗng tiếng chuông điện thoại bất chợt reo, Vy giật mình. Là Văn, anh bảo, trưa anh sẽ đón con Út, em ghé chợ mua đồ nấu canh chua nhé. Thế đó! Cuộc sống của Vy là đây, tình yêu của Vy là đây. Niềm vui và hạnh phúc của cô ẩn chứa trong mỗi bước thành đạt của chồng và hai đứa con ngoan hiền. Chẳng lẽ đó không phải là thiên chức của người đàn bà?

Sao anh lại nhắn tin cho Vy lúc này chứ? Lời lẽ như đã bao năm gối kề tay ấp. Cuộc gọi của chồng càng khiến cho nỗi sợ trong Vy lớn dần lên. Nó mơ hồ, lơ lửng. Nó trêu ngươi và bắt Vy phải lựa chọn. Xưa nay, cái thứ tình cũ không rủ cũng tới đã khiến bao gia đình rơi vào sóng gió, lẽ nào Vy nhắm mắt đưa chân. Văn tin tưởng ở Vy đến thế, nếu anh mà biết được sẽ vô cùng tổn thương. Bởi lẽ Văn không biết rằng, trước khi đến với Văn, trái tim bé bỏng của Vy đã một lần rỉ máu…

Và cái ngày ấy, khi trước mặt cánh đồng chiêm trũng mênh mang lúa chín anh đã nói lời tỏ tình, vừa chân thành vừa sợ sệt. Vẻ rắn rỏi thường ngày đâu mất, thay vào đó là sự lúng túng, ngượng nghịu, Vy bất ngờ đưa tay véo một cái vào má anh rồi vùng chạy, bỏ lại tiếng cười khanh khách trong trẻo tan giữa mênh mông trời đất. Cái buổi chiều ấy, tất tật, từ ngọn cỏ ven bờ ruộng, những ao đầm ngập nước phủ đầy rong rêu, đều trở nên gần gũi và đáng yêu làm sao. Đó là lần đầu tiên Vy đón nhận nụ hôn đầu đời ngọt lịm, họ trao nhau hạnh phúc trong sự chứng kiến của ngọn gió chiều lang thang trên cánh đồng thoảng thơm mùi lúa, mùi cỏ mật và trong veo tiếng chim cà lơi rót tự trời cao xuống…

Vy lâng lâng suốt buổi chiều. Tình yêu đến với cô gái thôn quê mười bảy tuổi nhẹ nhàng đơn giản như suối như sông, như cỏ cây hoa lá. Sinh ra và lớn lên trên làng đồi, nhưng trước mặt là dòng sông và bên kia mênh mông đồng chiêm trũng, Vy như bông hoa súng ngậm sương, tươi tắn đầy sức sống. Vy có mái tóc mượt mà búi tròn, để lộ cái cổ gáy trắng ngần mịn mát; và ở bến Thùy, nơi có gốc cây cừa già cao lớn, một nửa choãi ra giữa mặt sông, vườn địa đàng của hai người, anh thường xõa bung búi tóc che kín bờ vai tròn lẳn của Vy, vuốt ve nâng niu như báu vật, bảo khi xa Vy, nhất là lúc hoàng hôn buông xuống, anh nhớ da diết mái tóc thơm mùi hương sả bồ kết… Thật lạ. Vy và anh yêu nhau, kỉ niệm không nơi nào khác ngoài bến Thùy và cánh đồng lúa mênh mông… Có lần, khi hai người thỏa thích lang thang qua từng thửa ruộng, xem cây lúa trổ đòng, anh bảo đấy là thời kì cây lúa sung sức và đẹp nhất, xanh nhất, thơm nhất, giống như thời kì người đàn bà mang thai vậy. Vy thắc mắc, bảo đó là lúc người đàn bà xấu nhất thì có! Anh cốc nhẹ vào đầu Vy, nói trong mắt anh, Vy đẹp nhất sẽ là khi mang thai đứa con của anh! Vy thẹn thùng, nghe hai má nóng ran ran…

Nhưng lòng kiêu hãnh và mủi lòng đã khiến Vy chấp nhận sự thua thiệt. Vy vẫn nhớ như in cái ngày ấy, bầu trời đầy nắng mà lòng Vy ngập bão giông. Cho đến khi bước vào cuộc hôn nhân với Văn, thỉnh thoảng trong đáy lòng vẫn gợn bóng hình người xưa cũ. Nghe nói, cuộc sống vợ chồng anh nhiều trắc trở, Vy cũng mủi lòng. Nhưng đã muộn rồi, ván đã đóng thuyền. Giờ ai có duyên phận nấy…

Thật ra, hồi ấy, anh không hề lừa dối Vy, chỉ là chưa có cơ hội nói ra hết mọi nhẽ. Bố anh và bố Vy là bạn chiến đấu ngày xưa, lại cùng quê. Những lúc trà dư tửu hậu họ hứa gả con cho nhau. Lúc anh ở xa, nhà có việc gì là Vy xắn tay lo lắng như người trong nhà. Anh tốt nghiệp ra trường, về cắm chốt ở tận Khe Gát, thỉnh thoảng mới về nhà, đôi lần gặp gỡ, chuyện trò xã giao rồi thôi. Chồng bộ đội xa nhà, vợ giáo viên trường làng, là mẫu gia đình lí tưởng. Sau cái đêm hẹn nhau ở bến Thùy, anh định khi ổn thỏa mọi chuyện, anh sẽ cầu hôn Vy, dành cho Vy sự bất ngờ…

Nhưng ông trời lại đưa ra thử thách mới, không ai ngờ tới. Trong một lần truy bắt lâm tặc, nơi vùng rừng cấm thâm u, anh bị một phát đạn xuyên qua bả vai. Người con gái ở gần nơi anh công tác đã đến thăm nuôi, chăm sóc anh trong cơn sốt li bì. Khi anh qua những ngày nguy kịch, mọi chuyện đã đi theo chiều hướng khác. Anh vội vàng tìm Vy, thì Vy đã bỏ đi, không dấu vết. Anh như người mất phương hướng, tìm Vy trong vô vọng. Mãi sau này mới biết tin Vy kết hôn với Văn…

Vy đã đi biệt tăm khỏi cuộc đời anh, không một lời nhắn lại. Thực ra, cô đã biết mọi chuyện từ hồi đó. Nếu chị ấy không cầu xin thì cô cũng không dễ bỏ đi như vậy. Nhìn thấy chị ấy khóc, Vy mất hết dũng khí, không cầm lòng được. Vy hứa với chị ấy rồi bỏ vào Đắc Lắc ở với dì. Cốt để anh yên với hạnh phúc đang có và lao vào học, tập trung ôn thi đại học. Coi như số phận đã an bài. Sau đó thì Vy gặp Văn. Văn đã nhanh chóng chiếm chỗ anh trong lòng Vy, một cách tự nhiên. Bởi hai người đàn ông có ngoại hình khá giống nhau, cách đối xử với phụ nữ cũng giống nhau. Nhẹ nhàng, hóm hỉnh và tôn trọng. May mắn, Vy và Văn đã có hạnh phúc như mơ ước…

Không hiểu sao, định bụng đi ra chợ, chiếc xe máy lại dẫn Vy đến khách sạn tự lúc nào. Vy bước vào phòng mà đầu óc vẫn như lơ lửng trên mây. Anh vẫn như ngày xưa, rất đàn ông, vạm vỡ và góc cạnh. Hai người nhìn nhau mỉm cười, không nói. Đúng hơn là không kịp nói, về những khúc mắc chia biệt chưa lần giãi bày mười lăm năm về trước. Cảm xúc dâng trào. Vy thấy ngộp thở, người hâm hấp, tim đập mạnh. Và tươi nguyên những cảm giác như lần đầu anh nắm tay Vy…

Vy muốn thật tĩnh tâm, nhìn thật sâu vào mắt anh, gương mặt luôn nhập nhòe trong tâm trí và những giấc mơ ngày xưa nhưng không được. Vy hồi hộp vì không ngờ lại được gặp anh bằng xương bằng thịt như vừa mới hôm qua…

Anh nhẹ nhàng kéo Vy vào lòng, ôm choàng trong vòng tay của mình. Những nụ hôn như cơn mưa mùa hạ rơi trên cỏ khát. Nhẹ nhàng lướt từ mái tóc, đến đôi mắt mơ màng, dừng lại trên đôi môi chín mọng. Hai cơ thể tìm đến nhau ghì riết. Anh đầy khát khao nồng nàn, Vy cũng bỏng rẫy không kìm nén. Những lăn tăn về bổn phận, đức hạnh và lòng chung thủy, sự thương chồng nhớ con bay đâu mất. Cả chuyện đi chợ mua đồ về nấu canh chua bữa trưa cũng không còn. Chỉ còn lại là nhu cầu dâng hiến, nhu cầu hưởng thụ bản năng…

Đáng ra đừng ai nói gì cả, mọi cái cứ tự nhiên như vốn vậy. Nhưng đúng lúc thân hình Vy chín nẫu, mê muội nhất, thì anh nói nhỏ vào tai Vy, như xin phép: “Cho anh nhé…”

Vy giật thót mình. Anh vừa nói gì? Giấc mộng chốn địa đàng chợt tan biến. Có thứ gì đó như một dòng nước lạnh buốt chảy dọc sống lưng, len lỏi trong từng tế bào. Cơ hồ có một câu hỏi về một điều hệ trọng thoảng qua trong đầu Vy. Sững lại. Mọi cử chỉ vuốt ve cho cuộc ân ái chững lại ngoài ý muốn của Vy. Vy im lặng xua đuổi, tự trấn an mình, cố chiều người đàn ông xưa của mình một lần nhưng bất lực. Tất cả không như Vy nghĩ, người đàn bà khác trong cô bỗng nhiên bừng tỉnh. Tấm thân nồng nẫy chợt rùng mình, co rúm lại, đờ đẫn, lạnh băng…

 

Minh họa: Vũ Đình Tuấn

Người đàn ông, sau cố gắng tìm lại cảm xúc cũ nơi Vy bất thành đã chợt hiểu, anh nằm vật ra giường, buồn bã thở một hơi dài. Nỗi thất vọng não nề dâng ngập. Không nhìn vào mắt nhau, cả hai sống sượng ê chề. Anh như người có lỗi, lặng lẽ đi vào buồng tắm. Lát sau, Vy như người mất hồn, ngượng ngùng mặc lại váy xống…

Tại sao? Vy không cắt nghĩa được cơ thể mình lúc này. Cô thầm trách trái tim mình. Có cần quá nhạy cảm, rạch ròi thế không. Có phải mười lăm năm trước và mười lăm năm sau, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi, đến nỗi xảy ra sự cố bẽ bàng này. Người đàn bà trong Vy đã thuộc về Văn. Vy không thể tin được hai con người khát khao tìm đến nhau lại có thể kết thúc câu chuyện cổ tích buồn đến thế. Có cái gì đó xót xa, bào mòn làm Vy rã rời, kiệt sức. Khi định thần lại, những giọt nước mắt cứ thế tuôn trào. “Sao chúng mình lại ra nông nỗi này, hả anh?”. Anh bối rối, cúi người, ngập ngừng: “Tại anh. Anh xin lỗi…”. Vẻ mặt hiền lành đến tội nghiệp của anh lại một lần nữa khiến Vy chùng xuống, mềm lòng.

Vy xích lại gần anh hơn, vòng tay qua anh, vẫn mùi mồ hôi ấy, gương mặt ấy. “Vết thương của anh có tái phát không? Chị ấy vẫn tốt với anh chứ?”. “Ừ!.. À không! Vợ anh bị trọng bệnh, mất đã gần hai năm…”. “Ôi trời! Sao anh không cho em biết?”. “Số phận mà em? Em sống hạnh phúc không?”. “Có, em hạnh phúc.”

“Em xin lỗi,” Vy chợt ngậm ngùi. “Không hiểu sao người em lại trở chứng như thế khiến anh mất hứng…”. “Không, em không có lỗi. Lỗi là ở anh. Nhìn cái cách em cố gắng tìm lại cảm xúc, anh thấy tủi thân quá. Anh xin lỗi vì sự ngố dại của mình!”. “Không, lỗi là ở em. Tại em quá mẫn cảm…”.

Chuông điện thoại đổ dồn. Tiếng con bé hồn nhiên trách sao mẹ về muộn, khiến Vy giật mình. Vy dè dặt nói lời tạm biệt anh. Vy biết, cô đi rồi, anh sẽ một mình trong căn phòng gặm nhấm nỗi buồn, cô đơn. Ước chi cô có thể ở thêm một lúc, vỗ về, an ủi anh thêm chút nữa…

Nhưng khi ra khỏi khách sạn, tâm trạng của Vy lại rơi vào cõi khác, khó tả hơn. Nửa vui vui, vì cuối cùng người đàn bà đức hạnh trong cô mỉm cười. Nửa nhẹ nhàng, vì thoát được mớ bòng bong rối rắm của tình cảm thuở ban đầu đang ngún cháy. Và mừng vì cái tổ ấm nhỏ xinh bao năm vun đắp đã không bị cơn bão nông nổi nhất thời của cô suýt làm đổ sụp. Lại chút nuối tiếc cho một đời đàn bà không đi hết những ngày đắm say của mối tình đầu. Người ta bảo miếng ăn vụng là miếng ngon nhất. Còn khi đã dọn lên mâm lên bát, cơn đói đã đi qua mất rồi. Giờ đây, không được vụng trộm nếm thử chút trái cấm ngoài chồng ngoài vợ, xem nó nông sâu đắng ngọt thế nào, cơ hội đã qua đi…

Chiếc xe vẫn chạy trong vô thức, đi hết quãng đường ba cây số, để dừng lại trước cửa ngôi nhà của mình, nơi Văn và hai đứa con đang ngóng Vy trở về.

– Sao em về muộn thế ? Đã ăn gì chưa? Cơm để phần em đã nguội mất rồi, để anh hâm lại cho nóng! Văn mở cửa, đón Vy bằng sự ân cần vốn có.

– Em xin lỗi. Có công chuyện đột xuất…

Vy trả lời, cố không lộ vẻ ngượng ngùng, và tránh không nhìn vào mắt chồng. Nếu không, biết đâu Vy sẽ không kìm giữ lòng mình mà tuốt tuồn tuột kể với Văn tất cả. Ôi, mà bắt đầu từ đâu kia chứ, Văn sẽ không hình dung ra mọi chuyện, và không thể tin cô vợ ngoan hiền bấy lâu bỗng trở chứng lén lút gặp người yêu cũ. Văn sẽ buồn và tổn thương vô cùng. Rồi mọi chuyện sẽ ra sao khi hình ảnh người mẹ vĩ đại trở nên xấu xa trong mắt hai đứa trẻ…

Vy khẽ rùng mình. Cô đi nhanh vào buồng, thay bộ đồ mặc ở nhà.

***

Hôm nay nữa là ba hôm, Vy mang khối tâm tư nặng trĩu. Nhiều lúc cô muốn trút bỏ nó bằng cách sẽ thú nhận với Văn tất cả. Mà chuyện cũng có gì đâu,  ai trước khi kết hôn mà chẳng có mối tình vắt vai. Thế nhưng cảm giác của một kẻ dối chồng như tảng đá đè nặng trong lòng khiến Vy bất an. Giờ thì cô thấy mình thật ngốc nghếch khi gặp lại anh, sẽ rất lâu để cô xóa bỏ được cảm giác tội lỗi với chồng. Văn là người chồng tốt. Đi làm về đúng giờ, thi thoảng về muộn thì đều có lí do chính đáng. Đôi khi anh gọi điện cho cô nhưng ghé máy vào miệng một người bạn bên cạnh, nói thay anh, rằng họ đang đang trong cuộc nhậu sau giờ làm, sẽ về muộn chút xíu. Và Văn cũng rất yêu con. Vy nhớ như in cả hai lần sinh con, lần nào Văn cũng vào phòng sinh, hôn lên trán bê bết mồ hôi sau cơn vượt cạn của vợ và nói lời cảm ơn vì vợ chịu đau đớn, vất vả để sinh con cho mình. Nhìn Văn vụng về ôm con cưng nựng, Vy thấy biết ơn anh nhiều hơn vì đã cho cô làm mẹ. Cả cái cảm giác thích thú khi Văn phàn nàn mỗi khi Vy thức khuya làm việc. Thế nhưng, mỗi khi Vy ngồi vào bàn làm việc ở nhà, thì thế nào cũng có một li sữa hay chanh nóng, nhẹ nhàng và lặng lẽ đặt trên bàn. Với Vy, đó là người đàn ông quý giá mà thượng đế đã ưu ái ban tặng. Vy còn mong gì hơn nữa. Càng nghĩ, Vy càng dằn vặt bản thân, mất ăn mất ngủ, mới hai ngày mà đôi mắt sâu hoắm, thâm quầng.

Vy đến cơ quan, ngồi thẫn thờ, nhìn đống hồ sơ. “Sao, biết hết rồi phải không?”. Vy giật mình ậm ừ vì câu hỏi của Hoa. “Chỉ có mày mới ngủ mơ thế thôi, chứ cả công ti này, có mấy ai không biết, chỉ là người ta ngại không nói, sợ mày buồn thôi!”. Vy ngơ ngẩn: “Biết chuyện gì? Mày nói cụ thể xem nào…”. Không để ý sự ngạc nhiên của Vy, Hoa cứ thủng thẳng: “Mà lão có công nhận không, hay chối phắt chối béng? Công nhận, lão nhà mày cũng lì đòn, quyết làm khách quen của khách sạn ấy chứ không chuyển địa điểm như nhiều tên khác, nhỉ?”. Vy tròn mắt, không hiểu đầu cua tai nheo gì. Mắt vẫn dán vào máy tính, giọng Hoa vẫn đều đều: “Tại mày gà mờ nên chúng coi thường. Lẽ ra mày phải biết lâu rồi chứ, đến hôm nay là muộn lắm rồi đấy. Con nhỏ đó, đúng là trơ trẽn, hôm ấy, nó khoác tay lão nhà mày từ khách sạn ra, nhìn thấy tao mà mặt nó cứ vênh váo như thường. Mày chứ phải tay tao, thì đi tong từ lâu rồi…”. Không thể kìm nén hơn được nữa, Vy chạy đến, giật lấy vai Hoa: “Hoa… mày vừa nói gì… nói lại tao nghe…!”. Nhìn gương mặt nhợt nhạt, giọng nói đứt quãng của Vy, Hoa chợt sững: “Vậy ra… mày… mày không biết gì ư…? Chuyện lão Văn nhà mày, cặp với con Thúy bên đối tác công ti đó… Lâu rồi… Hình như, lão nhà mày cũng tính mọi nước cờ, và đã mua nhà riêng cho con nhỏ ấy rồi. Không phải mỗi mình tao biết đâu”.

Vy xây xẩm mặt mày, ngồi phịch xuống ghế. Hoa hốt hoảng tìm lọ dầu, xoa vào hai thái dương của Vy. Vy thều thào: “Chuyện mày nói có thật không?”. “Tao xin lỗi mày, mấy hôm nay thấy mày như người mất hồn, tao tưởng là do mày đã phát hiện ra chuyện lão Văn nên mới…”. “Không sao, mày không có lỗi gì cả. Chuyện đó… xảy ra từ khi nào?”. “Thôi, mày nghỉ ngơi cho khỏe, khi nào bình tĩnh rồi hẵng nói!”

Lòng rối như tơ vò, Vy như người mộng du. Chỉ trong ba ngày mọi thứ diễn ra không khác gì một cơn rung chấn khiến cô trở tay không kịp.

Vy không thể hình dung, những ngày tiếp theo cô sẽ phải đổi diện với chồng như thế nào. Vy nhớ lại quãng thời gian gần đây, cố tua lại tất cả những biểu hiện của Văn xem có gì bất thường hay đổi khác. Nhưng, có lẽ lòng tin với Văn đã choán hết mọi ngõ ngách khiến Vy quay ra nghi ngờ chính mình. Mọi thứ ở Văn đều gần như tuyệt đối, có chăng những “sai số” không đáng kể. Là vợ chồng bao năm đã hai mặt con, con người Văn lẽ nào thay đổi mà Vy không biết. Thời gian mới cưới nhau, công việc chưa ổn định, cuộc sống chật vật nhưng tình cảm vợ chồng luôn đằm thắm. Vy không gây áp lực tiền bạc cho chồng mà đồng cam cộng khổ nuôi dạy con cái, âm thầm hi sinh những ước muốn cá nhân. Khi kinh tế gia đình ổn định, vợ chồng Vy cũng có nhà ở trung tâm thành phố. Văn không sa đà vào những cuộc nhậu thâu đêm hay những thú vui tầm thường. Thu nhập ổn định, thẻ lương Vy giữ, mọi nhu cầu của Văn đều một tay Vy lo, thi thoảng đi công tác anh cũng có thêm một vài món đồ, âu cũng là chuyện bình thường… Vậy ngõ ngách nào cho Văn ngoại tình chứ?

Vy bí mật hẹn gặp Thúy vào một buổi chiều khi đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, từ cơm nước, nhà cửa, và còn chuẩn bị mọi cung bậc cảm xúc. Cô chọn bộ đồ giản dị, trang điểm thật nhẹ nhàng, tự nhủ mình sẽ có đủ tự tin của một người danh chính. Khi đến nơi, đã thấy Thúy rực rỡ trong bộ đầm đỏ đợi ở đó từ lúc nào. Mọi thứ toát ra từ Thúy đều chỉnh chu kĩ lưỡng. Sau phút ngỡ ngàng, Vy thoáng chạnh lòng khi nhìn thấy tuổi trẻ của mình đang hiển hiện nơi Thúy mà dù muốn Vy cũng không thể có lại. Sau mấy câu xã giao gượng gạo, Vy muốn gây bất ngờ, nhìn thẳng vào mắt Thúy: “Chị nghe nói giữa em và anh Văn chồng chị có quan hệ tình cảm sâu đậm với nhau, có đúng vậy không?”. Không có biểu hiện nào của sự lúng túng, ngần ngại. Đôi mắt to đen vẫn chớp mở cái nhìn tự tin. Đôi môi tươi mọng, hé mở thứ quyền lực của sắc đẹp. Thúy bưng li nước chanh uống một ngụm, rồi nhìn thẳng vào Vy: “Chị đã hỏi thế thì em cũng không có lí do gì để giấu!”. Khác với sự tưởng tượng của Vy, vẫn với vẻ bình thản đến trơ trẽn, Thúy nhả từng tiếng một: “Em biết chị sẽ buồn, nhưng tình yêu thì không chia sớt được. Em và anh ấy rất hợp nhau, chỉ khác với chị là chưa có con thôi, mà cái đó là do em chưa muốn…”. Vy thấy choáng váng như trúng cơn gió độc, cố giữ bình tĩnh: “Em còn trẻ, và rất đẹp, sao không tìm nơi bằng vai phải lứa, mà chấp nhận người đàn ông lớn tuổi, đã có vợ hai con…”. “Thực ra mà nói, lúc đầu, em cũng đâu muốn thế. Em cũng đâu muốn cảnh chồng chung vợ chạ, nhưng anh Văn cứ lẽo đẽo theo. Ấy là khi anh ấy quỳ xuống dưới chân em, hôn lên mu bàn chân em…”. Thúy nói, khẽ nhích người, chiếc váy vô tình kéo căng đường xẻ để lộ đôi bắp đùi trắng mọng. Trái tim đàn bà của Vy đau nhói.

Vy chợt thấy mình mọn hèn trước Thúy, bởi tuổi trẻ và sắc đẹp của cô đã hi sinh cho hai đứa con yêu quý. Trong trận chiến này, cô tự thấy mình thua cuộc. Vy chợt nhớ đến thời thiếu nữ căng mẩy sức sống của mình. Khi đứng trước người vợ sắp cưới của anh, lúc đó Vy nào có hay sự thay đổi của phía gia đình anh. Nhận được điện, Vy khăn gói lên đường ngay. Cô kiêu hãnh những bước chân dứt khoát, tâm thế người vợ tương lai của anh, cả những món quà mang theo: thuốc bổ, đường sữa, trứng gà, bột đậu xanh… Cô hình dung cả việc nâng đỡ anh, dìu anh tập đi trong buồng bệnh, kiêu hãnh trước hàng trăm con mắt đổ dồn…

Nhưng Vy bị chặn trước hành lang, bởi một người phụ nữ khác, cũng tự xưng là vợ sắp cưới của anh ấy. “Anh Phong vừa chợp mắt. Tối qua lên cơn sốt đùng đùng, cả đêm thức trắng… Thôi, chị em mình ra chỗ ghế đá ngoài kia chờ, chút nữa anh ấy tỉnh…”. Chiếc ghế đá cũng đặt dưới bóng một cây cừa lớn. Hai người ngờ ngợ nhìn vào mắt nhau. “Em là Vy phải không? Suốt đêm qua trong mê sảng, anh ấy toàn gọi tên em…”. Rồi không cho Vy kịp mở lời, chị ta bất đồ sụp người, phủ phục dưới chân cô: “Em quá trẻ, và rất đẹp, anh ấy mê là phải. Nhưng chị xin em, chị lạy em…”. Đôi vai chị rung rung, mái tóc rối bù sau một đêm vật vã với người bệnh. Vy cúi xuống nâng người chị dậy. Sự bất lực lộ rõ trên khuôn mặt thất thần, đẫm nước mắt của người đàn bà yếu thế không trẻ đẹp bằng Vy. Vy thấy lòng mềm nhũn. Làm sao có thể giành giật anh ấy với người đàn bà đang khóc lóc van xin này? Và lòng kiêu hãnh nữa, Vy đoán đã có chuyện xảy ra giữa hai người, Vy khẽ nói: “Chị vào với anh ấy đi”. Rồi dứt mình, quay gót…

Chợt nhiên, như lời mách nước của vợ Phong thuở ấy, Vy sụp mình dưới chân Thúy, nói trong nước mắt: “Chị cần anh ấy, hai con chị đang tuổi ăn học cần anh ấy, ngôi nhà nhỏ bé của chị cần anh ấy làm trụ cột. Chị năn nỉ em! Chị van xin em! Hãy buông tha anh ấy…”. Không một tiếng trả lời, bóng Thúy đã cách đó một quãng, mái tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa kiêu hãnh trong gió…

Vy ngồi thu lu một mình trên ghế đá. Bờ sông gió thổi hun hút. Những cơn gió lạnh phũ phàng táp vào mặt. Vy tơi tả, mất hết phương hướng. Lẽ nào, mọi thứ chấm hết? Không thể! Cho dù Văn đã làm những điều trái chướng đi nữa thì Vy cũng cố giữ cho bằng được gia đình của mình. Vy sẽ tha thứ, sẽ cho anh cơ hội. Ý nghĩ không thể để cái tổ ấm mình xây dựng bao nhiêu năm bỗng chốc tan vỡ chỉ vì người đàn bà thứ ba kia khiến Vy trở nên mạnh mẽ. Vy không cho phép mình yếu đuối và hèn mọn dễ dàng đầu hàng như thế, chịu thua một kẻ chỉ hơn mình tuổi trẻ nhưng trơ trẽn có thừa. Ý chí phải giữ bằng được người đàn ông của mình, cha của con mình khiến Vy có thêm động lực, quyết đối diện thực tế bão giông, kể cả phải hạ mình xin xỏ, hi vọng thời gian sẽ hàn gắn tất cả.

Vừa bước chân vào nhà, Vy chạm ngay Văn như chờ sẵn từ lâu. Thay vì cô bước đến quỳ lạy anh, hãy thương vợ thương con, thương tổ ấm nhỏ nhoi của mình. Anh đã bước đến, cúi đầu phủ phục dưới chân Vy, môi chạm vào mu bàn chân cô, xin tha tội, xin tha thứ, xin được làm lại từ đầu… Vy như sực tỉnh. Bàng hoàng. Là Văn đấy ư? Lại giở bài đánh vào sự mềm lòng người đàn bà nữa sao. Người đàn ông bao năm Vy tôn thờ là đây ư?

Trong cổ Vy chợt dâng lên cơn buồn nôn trước tuồng hạ mình trơ trẽn của chồng. Giờ đây, cô hình dung Văn như con gà trống có bộ lông sặc sỡ, giống một món đồ hào nhoáng mòn tay nhiều người sử dụng. Đâu còn là Văn thần tượng thiêng liêng trong trái tim của Vy nữa. Nhìn cái cách sụp mình của Văn, người đàn bà quá yêu chồng, kiêu hãnh và quá nhạy cảm trong Vy bị tổn thương ghê gớm. Như thể chính Văn đang nhục mạ cô lần thứ hai, sau cơn nhục mạ của Thúy ở bờ sông.

Vy nhẹ nhàng nắm bờ vai, nâng chồng đứng dậy. Văn mừng quýnh, hai tay anh ta chộp lấy hai tay cô, miệng lập cập rối rít: “Cám ơn em lại cho anh cơ hội… Cám ơn em…”.

Nhưng Vy đứng thẳng người, gạt Văn sang một bên. Kiêu hãnh từng bước, cô đến bên bàn viết, bình tĩnh ngồi xuống lấy khăn lau khô nước mắt. Đoạn, Vy khẽ lôi từ hộc bàn ra tờ giấy trắng. Không chút lưỡng lự, cô dứt khoát đặt bút, viết đơn li hôn…

Tháng 3/2017
N.T.L.N

Văn nghệ Quân đội

Phạm Thúy Quỳnh