Mẹ nó, hiểu không nổi! Thợ văng tục, kèm theo là cái ngáp dài mệt mỏi. Dường như đêm qua Brazil vừa thua xiểng niểng.
Minh họa: Đặng Hồng Quân
Đừng nghĩ thợ hớt tóc đang nhắm vào mình hay một ai khác để chửi, ở xứ này chửi thề đã trở thành chuyện bình thường như ăn cơm sườn. Tiếng chửi thề của thợ hớt tóc cũng vu vơ như người ta vẫn hay thở dài.
Thợ tên Đầy. Ông già tía của thợ tên Đủ. Đủ đầy đến mức sau khi con lấy vợ, già chắp tay sau đít đi từ nhà trước ra nhà sau không thấy còn chỗ nào có thể nhét thêm một người nữa thì bất thần chỉ tay ra khoảng đất trống chỗ cột điện, vu vơ nói: Chỗ đó dựng cái tiệm hớt tóc, ngon! Phải có máu liều mới được.
Tưởng gì, máu liều thì thợ có thừa. Vốn từng vài lần làm tung tóe mấy cái đầu của cả tiểu đội trước khi được B trưởng công nhận là có thể xuống núi tung hoành, nên chỉ trong một tuần lễ tiệm đã mọc lên. Đáng lẽ chọn cái tên khác đặt cho nó “nhã” nhưng thợ mới ngoài ba mươi mà trán đã trợt lớt, nghĩ đi nghĩ lại đẹp chưa chắc đã ăn tiền, chủ yếu là phải sốc, sô hàng. Hớt tóc Hói Trọc ra đời. Thời buổi này nó vậy! Mình không có hàng gì để sô, thôi thì sô cái đầu hói!
Gã là mối ruột của Hói Trọc, thường thì phải đậu tài ở quán cà phê đối diện để đợi đến lượt mình. Gọi một ly cà phê đá. À, phải gọi là bắp rang mới chính xác con gà ác. Một ly có năm ngàn đồng mà đòi cà phê gì ông cố nội! Lần đầu tiên ghé quán, gã nhìn cô em phục vụ này thấy quen mặt lắm, bóp trán nặn óc không vắt ra được giọt nhớ nào đành cầu cứu thợ hớt tóc. Con đó như kỳ nhông, ban ngày thì thấy nó bán cà phê, trời sụp tối lại nhún nhảy trong một bar cùi bắp nào đó… Có lúc lại thấy xấc bấc xang bang tăng ca ở nhà máy chế biến thủy sản như công nhân thứ thiệt. Ai mà biết ông gặp ở đâu! Thợ tỏ ra sành sỏi rồi hạ giọng thấp xuống khi vợ của thợ đi lướt ngang: không chừng ông gặp ở mấy chỗ matxa siêu VIP chớ đâu! Mắt thợ ánh lên tia nhìn ranh ma.
Gã giật thót người. Hồi còn con trai thì gã chẳng bao giờ cần đến cái món matxa mát gần, vài năm sau khi trở thành đàn ông thì bỗng dưng cơ thể bải hoải, xương cốt đâm ra rệu rạo. Matxa chính là phương thuốc chữa lành được bạn bè truyền tai. Gã cũng tham gia được vài lần gì đấy, lâu rồi. Bạn bảo: Đừng tưởng đàn ông vào matxa là hạng người này người kia, toàn là đàn ông tử tế. Mà đàn ông tử tế thì chỉ đáng đem đi câu sấu, thời buổi này nó vậy!
Gã chưa từng trông rõ mặt mũi đào của mình vì hễ vào phòng là gã cúi gằm xuống, bước nhanh về chiếc giường trải drap trắng tinh, trút khăn choàng, nằm úp xuống cứ như đang phạm phải một tội lỗi gì ghê gớm lắm. Từ lần đầu tiên đặt chân vào cho đến những lần sau, vẫn chỉ là đào cũ. Sở dĩ gã biết là vì đào này có thói quen gãi nhè nhẹ mụn ruồi trên vai trái của gã trước lúc tiến hành xoa bóp. Lần nào đào cũng nói: Chồng em cũng có cái mụn ruồi y chang anh! Xong việc thì đào lặng lẽ đi ra trước, sau khi vỗ lên mông gã một phát rát rạt rồi cười khanh khách, bảo: Chồng hư! Gã chỉ thấy lờ mờ dung nhan đào qua bóng phản chiếu trên bức tường ốp gạch men sáng loáng trong phòng. Có lẽ không xấu không đẹp, không béo cũng không gầy. Được cái là tóc dài mút mùa lệ thủy!
Em không có số mần vợ, gia tài có được thằng chồng vào năm mười chín tuổi, nó chê em cù lần rồi bỏ nhà theo gái, để lại cho em một cục nợ. Đành nhắm mắt đưa chân! Giọng của đào cứ đều đều, thiếu cảm xúc nên cứ khiến gã vừa buồn ngủ vừa buồn cười hơn là xúc động. Đào cũng chẳng quan tâm việc gã có nghe hay không, cứ như đang trò chuyện với cái mụn ruồi trên lưng của gã. Một lần tự dưng đào hỏi gã bằng giọng lạ lùng: Ví dụ, ví dụ thôi nhé… Nếu anh lấy vợ, anh có dám lấy em không?
Gã ậm ờ, giả vờ như vừa trót nuốt mất cái lưỡi của mình.
Gã nhớ mình chưa từng boa thêm đồng nào ngoài tiền mua vé ở quầy mà đào cũng chẳng đòi hỏi. Không boa, lần sau nó ghét cào vài đường trên lưng rồi nhét con HIV vào thì có nước đi ăn chuối! Câu dọa của đám bạn làm hắn sởn gai ốc, mất ăn mất ngủ mấy tháng trời, chừa hẳn vụ matxa mát gần này. Sau đó hễ mỗi lần trông thấy cô gái nào có mái tóc dài lướt ngang là gã lại giật thót. Trừ tóc dài của vợ. Tóc dài của vợ làm gã xót. Vì sau khi sinh con xong, tóc vợ rơi lẫn lộn trong mọi thứ, càng soi gương thì càng rụng nhiều thêm.
Vợ tóc dài của thợ cũng thường xuyên làm gã giật mình dù chỉ thoáng lướt qua trong gương. Không chỉ là mái tóc lúc nào cũng xõa kín khuôn mặt, mà còn cái kiểu rón rén sau lưng, lần nào cũng sót lại vài sợi dư hương ngờ ngợ.
Lấy ráy tai không? Thợ kết thúc công việc bằng một câu hỏi cũ mèm, chẳng cần câu trả lời vì dư sức biết gã chẳng đời nào lấy ráy tai ở tiệm mà vác về nhà cho vợ lấy. Vợ gã từng xem một bộ phim truyền hình dài thăm thẳm chiều trôi, trong đó có cảnh một thợ hớt tóc nữ ngồi phía bên tai này lại choàng người sang tai kia của khách để lấy ráy tai, sau khi đã mở một ít trong số rất ít cúc áo của mình.
Hớt tóc Hói Trọc đâu ta? Chiều nay gã mang câu hỏi gí vào mặt từng người qua đường.
Chỗ này làm gì có cái tiệm hớt tóc nào! Không một ai có thể trả lời cho gã biết thợ hớt tóc đã đi đâu, trong khi đất dưới chân gã vẫn còn tán loạn những sợi tóc. Chắc rằng một trong số chúng có cả tóc của mình mà gã vừa giẫm lên.
Hình như tôi đã gặp vợ ông ở đâu đó! Gã ước đừng bao giờ thốt ra câu ấy.
Truyện ngắn 1.193 chữ của LÊ MINH NHỰT (Tuổi trẻ)