Cầm Kỳ Official1,12 N người đăng kýSố liệu phân tíchChỉnh sửa video

Chuyên mục TRUYỆN HAY tuần này, Cầm Kỳ Official xin giới thiệu chùm truyện ngắn của nhà văn trẻ Võ Chí Nhất; qua sự thể hiện của nhà văn Võ Thị Xuân Hà.

Mời ace bạn bè đón nghe.

– Chuỗi ngọc Akoya

– Chuyện ở vườn nho

– Người mang bí số 82

– Đừng xem đó là bẫy

– Dịch ruồi

VÕ CHÍ NHẤT

Sinh năm 1993

Sinh ra và trưởng thành tại Củ Chi, Võ Chí Nhất chính thức bắt đầu văn nghiệp của mình vào năm 2013. Tiểu thuyết lịch sử đầu tay ra đời năm 2016, sau đó Nhất đã chuyển hướng sang chuyên viết thể tài cảnh sát và tội phạm theo đúng nghề nghiệp mà bản thân đang theo đuổi. Vì anh thấy rằng người viết phải bắt đầu từ những điều gần gũi nhất, am hiểu nhất. Sau đó, cứ đều đặn hai năm Nhất cho ra đời một cuốn sách, như: tập truyện ngắn Khiếu ăn mày, 2018; tập truyện ngắn Nghệ sĩ sáng tạo và nhà phê bình, 2020; và mới nhất là tập truyện Muội tro, được trao Tặng thưởng năm 2022 của Hội nhà văn TPHCM.

Các truyện được phát trong tuần này rút từ tập Muội tro.

Một số nhận xét về tác phẩm Muội tro:

PGS TS ĐẶNG ANH ĐÀO:

Những câu chuyện trong tập truyện ngắn này như một chuỗi hình sin cứ lên tới cao trào rồi lại xuống. Đó cũng là đặc điểm của truyện trinh thám. Mời bạn đọc tự phát hiện.

Nhà văn LÂM HÀ:

Vẫn kiểu kể chuyện hóm hỉnh nhẹ nhàng, nhưng chú trọng về các chi tiết nghiệp vụ mang tính kiến thức khoa học hơn là trực giác thám tử, tập truyện ngắn “Muội Tro” của Võ Chí Nhất đưa người đọc tiếp cận nhận thức muôn thuở “Thiên bẩm chỉ là lẻ loi, lao động mới là phổ quát để đạt được kết quả tốt đẹp”, đặc biệt với công tác điều tra tội phạm. 

Nhà phê bình văn học NGUYỄN VĂN HÒA:

Đọc tập truyện trinh thám Muội tro của Võ Chí Nhất, ấn tượng trong lòng người đọc đó là giọng văn tự nhiên, có vẻ lạnh lùng nhưng ẩn đằng sau đó là nỗi trăn trở, đau đáu, suy tư về số phận và con người, cuộc đời và thời cuộc.

Nhà văn NGUYỄN THỊ NGỌC HẢI:

Tinh tế nhiều kiểu phá 10 vụ án trong 10 truyện ngắn, chỉ dùng một nhân vật chính xuyên suốt là cô Cảnh sát hình sự trẻ Hà “ớt”, nhà văn Võ Chí Nhất là “người xí trước” dùng “kiểu” Sherlock Holmes hay Thanh tra Maigret quen thuộc cho dòng văn chương trinh thám Việt Nam.

Dịch giả LÊ BÁ THỰ:

Tập truyện trinh thám “Muội tro” của Võ Chí Nhất với nhân vật chính là nữ cảnh sát hình sự thạo nghề Hà “ớt” bảo rằng, dòng văn học trinh thám Việt Nam có thêm một nhà văn trẻ đầy triển vọng. Văn phong, bút pháp, sự tinh tường của tác giả tập truyện khiến tôi đinh ninh như vậy.

Dịch giả NGUYỄN VÂN HÀ:

Giọng văn cuốn hút và sinh động, với cố gắng đem ngôn ngữ dân dã đời thường vào truyện thay cho lối kể tường thuật dông dài phổ biến. Có truyện có những chỗ ngoặt khá lắt léo. Có truyện có những cái kết nhân văn. Một cuốn sách đáng đọc trong mùa hè này.

CHUỖI NGỌC AKOYA

Đang tuần tra trên phố thì Hà nhận được tin báo: “Có một vụ trộm xảy ra ở căn hộ số 321 đường số Tám”. Cô lập tức định hình vị trí căn nhà đó, nhưng phải mất 20 phút sau, Hà mới tới nơi. Vượt qua được hàng hàng lớp lớp người trên phố đêm nay là việc không dễ dàng.

Điểm đến của Hà là căn hộ cấp bốn nằm sâu trong một con hẻm có Hang đá và máng cỏ thật lớn trước nhà. Hà nhìn thấy bốn thanh niên đang ngồi bàn tiệc, hai trong số đó đã ngủ vùi tại bàn có lẽ vì quá chén. Với đống vỏ bia la liệt dưới sàn, e là phải ít nhất hai tiếng nữa họ mới tỉnh dậy. Hai thanh niên còn lại đang cự cãi kịch liệt vì xâu chuỗi ngọc trai nào đó. Nếu Hà và Thiên Minh không gõ cửa, e là họ đã không biết là cảnh sát đã có mặt và sẽ can thiệp vào sự vụ này.

Gia chủ kéo thêm một hơi nữa rồi mới chịu dụi điếu thuốc đang hút dở vào cái gạt tàn hình con vẹt rồi nói như hét:

– Aha! Hà tới rồi đây. Cô phân xử giùm tôi. Thật là một chuyện xui rủi không nên có vào cái ngày đẹp thế này…

– Được rồi, anh hãy tường thuật sự việc lại để tôi được rõ hơn đi – Hà vừa nói ra hiệu cho những nhân vật khác trật tự. Thiên Minh cũng vừa chốt cửa ra vào lại theo yêu cầu của Hà vì bên ngoài quá náo nhiệt mà trong trường hợp này thì người ta cần sự yên tĩnh hơn bất cứ điều gì.

Trường Xuân sửa sang cổ áo rồi tằng hắng một hơi vừa như là tự đấu dịu mình, vừa khoe sợi dây chuyền sáng láng trên cổ. Rồi anh ta làm như vậy thêm vài lần nữa như một thói quen với ý nghĩ điều đó sẽ làm mình thêm phần sang trọng hơn.

– Hôm chủ nhật tuần trước tôi có mua một xâu chuỗi ngọc trai để dành tặng bạn gái. Tôi cất nó trong tủ kính phòng mình. Hôm nay tôi mời vài người bạn thân đến dự tiệc nho nhỏ, ai ngờ – anh ta xuống giọng – khi đang hát một mình bên cạnh cây thông rực rỡ đèn hoa này, tôi nghe thấy tiếng kính vỡ, rồi sau đó phát hiện ra là người bạn thân của tôi – anh ta đưa mắt nhìn Thanh Đặng, như đang tố cáo – đã…

Thanh Đặng – người đeo một chiếc bông bên tai trái cạnh đó chẳng nói chẳng rằng. Gã chỉ rít thuốc liên tục rồi vo tròn bao thuốc lá, ném vào góc tường. Thể như anh ta đợi Hà “ớt” lên tiếng trước lấy lại sự công bằng cho mình. Nhưng nếu có suy nghĩ như thế thì gã không biết Hà “ớt” là ai rồi.

– Dựa vào đâu mà anh khẳng định Thanh Đặng làm việc đó? Chính mắt anh trông thấy anh ta đập vỡ kính lấy xâu chuỗi đó sao? –

 Hà hỏi ngay.

Trường Xuân sửa sang cổ áo thêm lần nữa rồi trả lời:

– Không phải hắn ta thì còn ai vào đây nữa? Bữa tiệc hôm nay chỉ có bốn người. Tôi đang hát, hai người này thì đã say mèm. Hắn nói là đi toilet nhưng sau đó thì tôi nghe tiếng kính vỡ, khi vào phòng tôi mới phát hiện là xâu chuỗi ngọc trai đã biến mất trong khi hắn ta thì ung dung bước ra từ toilet như không có gì xảy ra…

Như một thói quen, Thiên Minh tìm xem căn hộ này có được trang bị camera không và mang găng tay vào rồi bắt đầu tìm kiếm công cụ gây án. Không quá khó khăn để tìm ra một viên đá to bằng nắm đấm nằm ngay ngắn dưới chân tủ mà không cần đến sự chỉ dẫn của gia chủ. Anh nhận thấy cửa sổ cũng không hề bị cưa cạy. Hà xem qua một lượt rồi hỏi gia chủ:

– Anh có thể cho tôi xem qua hình dáng và kích thước xâu chuỗi ngọc đó được không? Rồi tôi sẽ cho anh biết nó được giấu ở đâu…

Trường Xuân phấn khích hẳn lên như vừa được ngốn một mũi cocain liều cao. Anh ta rút điện thoại ra, nhanh tay tìm kiếm rồi chìa ra một tấm ảnh chụp xâu chuỗi ngọc trai của mình kèm theo vài lời thuyết minh.

– Đúng là đẹp thật. Nó làm cho tôi động lòng rồi đấy! Anh mua nó bao nhiêu? Có hóa đơn chứng từ không? Lát nữa cho tôi xem qua nhé!

Hà gật gù rồi xem xét tiếp.

– Theo những dấu vết để lại tại hiện trường thì tên trộm vẫn chưa kịp đi khỏi. Nhà không có cửa hậu, cửa sổ được chốt từ bên trong, không hề có dấu bị cạy và hiển nhiên chuỗi hạt cũng chưa thể tuồn ra ngoài được. Nội thất giản đơn, sẽ rất tiện cho việc tìm kiếm đây.

– Đấy, tôi nói chớ có sai… xâu chuỗi được giấu đâu đó trong nhà này mà. Để tôi đánh thức hai người kia dậy cho cô làm việc… – Trường Xuân hướng về phía hai anh chàng đang ngủ say trên bàn ăn nhưng bị Hà ngăn lại.

– Khoan đã… không cần đâu. Chúng ta sẽ đánh thức họ vào lúc thích hợp. Hãy để họ ngủ thêm một lúc nữa. Anh hiểu ý tôi chớ?

Khoảng cách từ bàn tiệc đến phòng riêng của Trường Xuân là 6 mét, như vậy, chỉ cần 4 giây là vào được căn phòng đó, thêm 3 giây để phá vỡ lớp kính này và 4 giây nữa để di chuyển từ căn phòng này sang toilet, Hà thầm tính toán. Thiên Minh cùng vài người nữa bắt đầu quét bột lấy dấu vân tay ở căn phòng có đồ bị mất trộm và trong toilet, nhưng kết quả chỉ là cái lắc đầu của bộ phận tìm kiếm.

– Vậy ra xâu chuỗi đã được giấu ở một nơi vô cùng kín đáo… nhưng tôi cũng đã có cách tìm ra nó thôi.

– Bằng cách nào vậy cán bộ? – Trường Xuân hỏi.

– Ở một nơi mà chúng ta không thể ngờ nhưng tôi có phương pháp điều tra của riêng mình. Anh chỉ việc cung cấp cho tôi chính xác những gì anh nghe, anh thấy. Nào, anh cho tôi biết khi anh nghe tiếng động trong phòng mình, chính mắt anh đã trông thấy Thanh Đặng đang từ toilet đi ra có phải không?

– Đúng thế – Gia chủ lại dụi một điếu thuốc nữa vào cái gạt tàn hình con vẹt trên bàn. Anh ta ngồi xuống đó, nốc cạn ly bia của mình trong khi hai người bạn thân kia vẫn còn đang ngái ngủ. Xong, Trường Xuân lấy tấm ảnh hình xâu chuỗi ra xem rồi tru tréo thêm một thôi một hồi. Điều đó làm Hà phân tâm một lúc rồi cô lục túi lấy ra một tờ giấy trắng, mang lại đưa cho Thanh Đặng.

– Anh đã từng nhìn thấy cái này bao giờ chưa?

Gã rít một hơi thật dài rồi nhận lấy, lật qua lật lại xem đến mấy lần.

– Chưa bao giờ. Trên đấy có một dòng chữ gì rất mờ, tôi nhìn không rõ lắm…

Rồi Hà cầm lấy tờ giấy đó đưa cho những người còn lại xem qua trước khi trao về tay Thiên Minh. Hai người đang ngủ vùi tại bàn thì vẫn cứ ngủ.

– Chú em biết phải làm gì rồi chớ?

Thiên Minh cầm tờ giấy trắng đó chuyển cho một sỹ quan đang gác ngoài cửa, anh ta rời đi ngay sau đó. Xong, Thiên Minh quay vào nhà và dựng hai thanh niên đang ngủ vào toilet để khám xét. Hai người họ lầm bầm một lúc cho tới khi nhận ra người đang phá giấc ngủ của mình là ai mới ngoan ngoãn cộng tác. Hai phút sau đó, Thiên Minh hét toáng lên:

– Đây! Xâu chuỗi ngọc trai đây rồi! Tôi tìm thấy rồi…

Cả gian phòng nháo nhào lên, Hà cũng bất ngờ vì cô không thể đoán được là nó có thể tìm được dễ dàng đến thế.

– Xâu chuỗi được tìm thấy trong túi áo của Trọng Bằng. Đây. Nó đây.

Bằng tỉnh ngủ hẳn. Mặt gã tía lên như một con gà chọi chứ không còn đỏ vì nốc phải những cốc bia lạnh sủi bọt kia nữa. Bằng co tay lại vỗ vào trán mình trước những ánh mắt hình viên đạn. Tất cả đợi một lời giải thích.

– Hơ… sao… sao lại là tôi được? Tôi không có làm việc đó…

Trường Xuân cau mày, phóng tới chộp lấy xâu chuỗi ngọc trai kiểm tra ngay lập tức. Anh ta rút cái kính lúp trên kệ sách soi xâu chuỗi thật kỹ, thao tác sành sỏi như người thợ lành nghề. Rồi anh ta reo lên.

– Trời ơi, thật may quá… hóa ra là tôi vu oan cho anh rồi – Xuân vuốt ve đôi vai Thanh Đặng, vẻ hối lỗi.

Hà im lặng và tiếp tục quan sát. Cô nắm chặt vật gì đó trong tay mình thầm ước lượng kích thước mặc cho người đồng nghiệp ép Trọng Bằng vào một góc nhà ghi lời khai. Bằng ngồi xổm xuống đất, đưa tay ôm chặt quả đầu của mình cố hình dung chuyện gì đã xảy ra.

Người sỹ quan cầm tờ giấy trắng mà Thiên Minh đưa anh ta khi nãy quay trở lại kèm theo một tờ giấy nhỏ. Hà cầm lấy, xem qua một lần rồi cười khẩy.

– Có rồi đây. Thật bất ngờ.

Rồi Hà mời Trọng Bằng sang phòng bên, đợi khi cậu ta ngồi vào ghế hẳn hoi cô mới đóng cửa lại, hỏi thẳng: 

– Rốt cuộc cậu là ai? Nói tôi nghe nào – Hà trông thấy một hình xăm lấp lửng dưới tay áo Bằng nên vén xem, hóa ra đó là hình xăm cá Koi vàng được chạm trên cổ tay – Rất đẹp. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào chúng ta cũng phải nên nói thật mọi chuyện. Trăm ngàn lời nói không bằng lời nói thật mà. Tôi cho rằng đó là lối ứng xử khôn ngoan.

Bằng nhỏm dậy đối mặt với Hà. Nhân lúc Hà không chú ý đã kéo áo che hình xăm đó lại.

– Chẳng phải tôi đã khai hết với các anh chị rồi sao? Giờ lại bắt tôi khai gì nữa chớ? Có ép người quá không vậy?

Hà ấn hai vai cậu ta cho đến khi Bằng ngồi hẳn xuống ghế rồi đẩy ly nước lại trước mặt.

– Chưa hẳn. Chúng tôi cho rằng cậu vẫn còn điều gì đó chưa thể nói ra. Nhưng đó lại là điểm mấu chốt của toàn bộ việc này. Ở đây chỉ có hai ta, sao cậu không mở lòng?

– Chuyện gì, chị nói đi. Đừng úp mở nữa. Tôi xin lắng nghe.

Hà nhìn thật kỹ lối ăn mặc của gã này. Chiếc áo sơ mi cũ nhàu nhĩ như vừa được lấy ra từ chiếc máy giặt hạng xoàng, mà chiếc quần cũng không khá hơn được mấy. Trông gã chẳng khác một người thợ xây. Cho 5 điểm đã là quá châm chước rồi. Hà áp sát mặt vào cậu ta, nắm chặt hai vai:

– Tôi biết cậu có nhiều điều khó nói nhưng chắc cậu không ích kỷ tới nỗi không chịu nói tôi hay cái hình xăm con cá Koi vàng này từ đâu ra? Kỹ thuật xăm này cũng không phải loại rẻ tiền. Không phải xăm ở Nhật sao? Nhưng với điều kiện của cậu thì làm sao đi Nhật được? Có nhiều tình tiết mâu thuẫn lắm. Rồi ba tuần nay cậu đã làm những công việc gì?

– Tôi đâu làm gì phạm pháp?

– Đúng. Tôi đâu có nói là cậu phạm pháp. Nhưng có người nào chạy ăn từng bữa như cậu mà lại thay đổi công việc xoành xoạch trong ba tuần không? Có người nào đang làm phục vụ trong nhà hàng Củ Mì 7 ngày rồi xin nghỉ để làm nhân viên tiếp thị trong 7 ngày tới rồi giờ chuẩn bị đi tìm một công việc khác nữa trong khi túi của cậu có không quá 300 ngàn?

– Chị… chị đã biết hết rồi sao?

– Tôi còn biết nhiều hơn thế. Để từ từ tôi nói cho mà hay. Thời này, một thanh niên lại kiếm sống bằng tay chân trong khi những tờ bằng cấp người ta bỏ ra hàng ngàn đô mới có được mà không sử dụng đến thì thật lạ. Bản lĩnh lắm!

Hà lấy xâu chuỗi trong túi ni long ra.

– Cậu thấy sợi dây này bao giờ chưa?

Sau khi trao đổi với Bằng xong, Hà bước ra ngoài, và đương nhiên cả hai người trở thành tâm điểm sự chú ý. Chị lần tay vào chuỗi hạt vừa tìm được, giơ lên:

– Đây chỉ là xâu chuỗi giả – Cả gian phòng nháo nhào lên rồi bỗng nín lặng chờ Hà giải thích – Tôi đã nghi ngờ tính xác thực của nó bằng cái cách mà cơ quan công lực phát hiện ra nó. Trên đời đâu có kẻ trộm nào đần đến nỗi giấu xâu chuỗi vừa trộm được vào túi áo mình rồi ngủ thẳng như thế để chờ cảnh sát đến tóm như tay Trọng Bằng này được?

– Như vậy, xâu chuỗi thật đang ở đâu, thưa cán bộ? – Trường Xuân hỏi.

– Trường Xuân à? Đó đúng là tên của anh sao? Chớ không phải là Vũ Phát Đạt, ông chủ của chuỗi cửa hàng vàng bạc đá quý ở Phú Quốc đang đẩy mạnh ảnh hưởng của mình trên thị trường trang sức sao?

– Cô… Cô đang nói gì vậy? Vũ Phát Đạt là ai chứ?

Hà cười tinh quái rồi đi vòng quanh cây thông rực rỡ đèn hoa một vòng như muốn kiểm chứng lại suy đoán của mình lần nữa rồi nói tiếp:

– Là ai thì anh chính là người rõ nhất. Trước khi chỉ ra xâu chuỗi thật đang ở đâu thì tôi muốn giới thiệu với mọi người một vài nhân vật. Có lẽ mọi người sẽ không vui nhưng tôi phải nói để mọi chuyện được rõ. Vừa rồi tôi cho mọi người cầm một tờ giấy màu trắng, đây là loại giấy đặc biệt dùng để lấy dấu vân tay. Và đồng nghiệp của tôi sau khi tra cứu đã có kết quả. Đó cũng chính là những gì mà Hà “ớt” này cần. Rằng đây là những gương mặt lớn trong ngành trang sức Việt Nam. Tôi đã thắc mắc không biết các anh đã khai ra một cái tên giả để làm gì và giờ tôi đã rõ. Nào Vũ Phát Đạt, Đinh Trần Khương, Ngô Văn Trường?

Họ đứng im như tượng.

– Cô làm tôi bất ngờ đấy! Nhưng e là điều đó chả ăn nhập gì với chuyện tìm kiếm xâu chuỗi Akoya quý giá của tôi. Nói nửa ngày, vậy xin hỏi xâu chuỗi thật đang ở đâu, thưa cán bộ? – Gia chủ lại hỏi và đó cũng chính là điều mà nhiều người quan tâm.

– Nó ở kia – Hà chỉ vào gói thuốc lá vo tròn dưới chân cây thông rực rỡ đèn hoa được trang trí gần cửa ra vào.

– Ô! Sao nó lại nằm ở đây được chứ?

– Tại sao nó lại không thể ở đây? – Hà hỏi lại gia chủ – Xem chúng ta có gì nào? Đây… một xâu chuỗi ngọc. Để tôi nói cho các anh rõ. Này nhé, đầu tiên, người đó đòi đi toilet rồi tiến thẳng đến mục tiêu, đập vỡ kính, nhanh tay lấy xâu chuỗi thật rồi cho nó vào cái hộp đựng thuốc lá này rồi nhân lúc anh không để ý đã chuyền nó cho một người khác, người đó đã vò gói thuốc lá lại và ném vào đây. Xong, người đó sẽ lấy xâu chuỗi giả được chuẩn bị từ trước cẩn thận đặt vào túi áo của người mà chúng cần giá họa. Anh đã hiểu ra thủ đoạn chưa?

Gia chủ gật gù như đã hiểu ra điều gì rồi buột miệng thốt lên:

– Mà người đó là ai? Vậy là còn một đồng phạm nữa sao?

– Đúng, hắn chính là người nằm cạnh Trọng Bằng kia. Chỉ có hắn mới có đủ điều kiện tuồn xâu chuỗi ngọc trai giả vào túi của Bằng mà không bị phát hiện. Tôi nói vậy có đúng với kịch bản anh soạn sẵn không, anh Phát Đạt?

– Cô… Sao cô cứ lôi tôi ra so với tay Đạt đó vậy? Cô muốn gì?

Hà mở vỏ hộp đựng thuốc lá ra xem xâu chuỗi rồi thốt lên:

– Thôi nào. Tôi cho rằng anh đã thực sự sai lầm khi dựng nên vở kịch này rồi mời tôi tới đây chứng kiến sự ma mãnh của chính các anh. Và đây cũng là một xâu chuỗi giả. Có đúng như vậy không?

– Cái gì? Lại là giả à? – Những người có mặt cũng không kiềm nổi ngạc nhiên. Vậy xâu chuỗi thật đang ở đâu chứ? Cô nên cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng…

– Điều đó các vị hỏi tôi là sao chứ? – Hà nhỏ nhẻ – Chẳng phải đây là điều các anh đã tính toán từ trước rồi à?

– Tính toán điều gì?

– Hai xâu chuỗi giả để hủy hoại danh tiếng của một đối thủ đang cạnh tranh với các anh ở thị trường trang sức theo tôi thì vẫn chưa đủ đâu. Vì muốn giúp tôi tìm ra chân tướng sự việc mà có người đã chỉ cho tôi cách đánh giá trang sức, cụ thể là hai xâu chuỗi ngọc này và tôi tin điều đó là có cơ sở. Anh ta là con trai của một ông chủ lớn trong ngành trang sức Việt Nam và cũng là người mà các anh đang tìm cách hạ gục. Và hiện người thanh niên đó cũng có mặt ở đây.

– Người đó là ai? Bất ngờ thật đấy cô Hà ơi.

– Có thật là các anh không biết cậu ta?

– Không!

– Chứ không phải các anh đã nắm thóp chuyện nhà triệu phú dạy con theo lối cho con trai mình tự lập bằng hai bàn tay trắng này rồi hạ uy tín ông ấy bằng hai xâu chuỗi ngọc Akoya giả sao? Ngay sau khi tới Củ Chi với một triệu đồng trong tay, Trọng Bằng được lệnh phải tự kiếm cơm trong suốt một tháng mà không được dùng đến trình độ học vấn, không được làm công việc nào quá 7 ngày. Qua điều tra tôi mới biết đó là một thanh niên được đào tạo bài bản ở Nhật, có bằng lái máy bay cá nhân, có chứng chỉ đánh giá kim cương, trang sức nhưng lại chấp nhận thử thách đó của cha mình bằng những công việc không hề tương xứng với tầm vóc anh ta. Nhưng tôi khuyên các anh này, cạnh tranh cũng phải thật quân tử thì chiến thắng mới vinh dự. Người đời lắm mưu mẹo, tôi cho rằng người ta đã biết chuyện của các anh rồi nhưng lại làm ngơ đấy thôi.