Phạm Minh Tuấn (Học sinh lớp 5DTrường Tiểu học Nam Thành Công, Hà Nội) thời gian qua viết khá nhiều những đoạn văn ngắn với cái nhìn trẻ thơ khá thú vị.

Tranh thiếu nhi (nguồn:Internet)

KHI BỖNG DƯNG ĐƯỢC NGHỈ HỌC

Chiều nào cũng vậy, vào 4:30- khoảng thời gian mà các cô cậu học trò sắp xếp sách vở, đứa thì về nhà, đứa thì đi học thêm này nọ, đáng buồn là tôi rơi vào trường hợp thứ hai.Hôm ấy lớp tôi có một buổi hoc thêm nhưng phải nghỉ vì cô giáo bị ốm. Khổ nỗi bố mẹ tôi không hay biết vì ban phụ huynh cũng chẳng thong báo. Vậy là tất cả các bạn đều về nhà, trừ tôi. 30 phút đầu, tôi vẫn còn bạn để chơi cùng.30 phút sau, tôi hoàn toàn cô độc. Đến 6:00, tôi như con sói không đàn bơ vơ ngồi giữa cánh rừng bất tận. Bỗng tôi có cảm giác đây không phải buổi đón muộn bình thường.Tôi nghĩ ngay tới việc mượn điện thoại của bác bảo vệ.Nhưng thật không may, tôi đã gặp phải bác bảo vệ cực kì khó tính và lạnh lùng. Vừa mới dứt câu, bác đã nghi ngờ tôi là thằng ăn trộm, thậm chí còn quát mắng tôi ngay trước khá nhiều người. Tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng và ….

Tôi về chỗ, làm những việc mà khi nhìn lại, tôi không thấy giống như mình đang tuyệt vọng như nằm đếm sao, tự kể chuyện cho mình nghe, hát,…Rồi tôi ôm cặp, “tâm sự” với nó để giết thời gian, và cũng là để cầu cho vận may mỉm cười với mình. Tôi thấy bác bảo vệ lúc trước đang thảnh thơi nói chuyện qua điện thoại mà chẳng để ý đến tôi-học sinh duy nhất còn lại ở trường, không hỏi, không tới, thậm chí còn chẳng thèm nhìn.

Thấy mọi hy vọng dường như đã tàn lụi, tôi ôm mặt và chuẩn bị khóc, bỗng nhiên… Bố đã đến! Vừa đúng 7:00 tối.Khỏi phải nói tôi mừng như thế nào, nhưng vẫn phải kiềm chế thôi. Tôi rất bình thường, lên xe một cánh bình thường, về một cách bình thường. Trên xe, tôi kể tuốt tuồn tuột cho bố nghe. Tôi thấy lòng nhẹ hẳn đi, cuối cùng vận may cũng đã mỉm cười với tôi.

THỜI GIAN

Mỗi lần ngồi giữa khoảng không bất tận của thời gian, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cũ vang vọng trong bóng tối luôn là nỗi ám ảnh đầy thú vị của tôi.

Có thể nói, thời gian là thứ nhanh nhất trên đời. Thời gian có thể đến bất cứ đâu với tốc độ còn hơn cả một tia chớp. Thời gian làm thay đổi tất cả.Thời gian đưa đón sự sống và cái chết, thời gian ăn mòn cả ngọn núi, thời gian có thể đưa con người tới bờ vực diệt vong hoặc dẫn nhân loại đến với sự tồn tại vĩnh hằng. Thời gian có thể làm tất cả…

Cứ mỗi lần nhìn kim đồng hồ dịch chuyển, tôi lại tưởng tượng ra một quả thiên thạch khổng lồ lao thẳng xuống Trái Đất, và một thảm họa diệt chủng xảy ra với con người giống như với loài khủng long vào 65 triệu năm về trước. Đến lúc đó, thời gian như một con thú hoang vô hình mà không một ai ngăn cản được. Khi ấy, sẽ không còn cụm từ “Trái Đất”, khi ấy, Hành tinh Xanh sẽ chìm dần vào quên lãng.

Nhưng cũng có lúc tôi nhận ra rằng: thời gian đã xua tan đi những ký ức đau thương về một thời chiến tranh gian khổ, thời gian ghi lại những kỉ niệm thật đẹp về tình đồng đội của những người lính. Và hơn hết, thời gian đã xóa đi bao vết đạn bom trong tim những người ở lại, đã hàn gắn tình cảm của quân và dân ta sau những năm tháng cùng nhau chiến đấu để giữ vững màu cờ Tổ quốc- Một khoảng thời gian đầy tự hào…

Thời gian như một cuốn sách bí ẩn được viết nên bởi quá khứ, hiện tại và tương lai.Hãy biến cuốn sách thành một câu chuyện đẹp chứ không phải là một trang giấy tràn ngập đau thương, mất mát.

MẸ TÔI

Hôm nay là một ngày đặc biệt: sinh nhật lần thứ ba mươi tám của người phụ nữ mà tôi yêu quý nhất- mẹ tôi.

Ba mươi tám tuổi đời- ba mươi tám mùa xuân đã qua đi, bao nhiêu niềm vui, nỗi buồn đã thấm vào kí ức của mẹ.Không ngại nắng mưa, mẹ vẫn đưa tôi đi học đều đặn. Mỗi buổi trưa, buổi tối, mẹ lại lo cơm lo nước để có một bữa ăn cho gia đình. Mẹ đảm nhiệm hầu như mọi việc trong nhà: giặt giũ, nấu cơm,…Mẹ vẫn luôn nhắc nhở tôi, khuyên răn tôi khi tôi phạm sai lầm. Mẹ luôn nhường nhịn tôi, lo lắng cho tôi mỗi khi tôi đau ốm.Bố đi công tác xa nhà, nhìn mẹ vất vả chăm sóc cho hai anh em tôi, tôi cảm thấy thương mẹ vô cùng.

Giờ đây, tôi đã có thể giúp mẹ những công việc giản đơn trong nhà, nhưng tôi cảm thấy mình vẫn chưa thể đáp lại được sự hy sinh to lớn của mẹ. Đối với tôi, mẹ như một dòng suối mát trong, luôn yêu thương, chăm sóc, nâng đỡ tôi khi tôi vấp ngã trên đường đời…. Mai đây, nếu được nói điều gì đó với mẹ, tôi chỉ muốn nói với mẹ rằng: Cảm ơn mẹ vì tất cả những gì mẹ đã làm cho con. Con yêu mẹ nhiều lắm!

THẾ GIỚI TRONG MƠ

Đó là một buổi tối bình thường, tôi lên chiếc giường yêu quý của mình để đi ngủ.Bỗng tôi nhìn thấy một màu trắng.Rồi cầu vồng hiện ra đằng xa.Ba giây sau, tôi thấy mình đang đứng trên một cây cầu làm bằng chocolate.Tôi cứ bước đi trên cây cầu đó cho tới khi nhìn thấy một cánh cửa cùng một tấm biển.Tôi đọc tấm biển và thấy trên tấm biển đó ghi “Thế giới kì quặc” bằng sữa chua.Tôi đẩy cửa bước vào. Và khi bước vào, bạn sẽ không tin được đâu! Đúng như tên của nó, thế giới này toàn những điều kì quặc như bò có cánh, kiến ăn thịt khủng long, vi trùng to bằng cả quả núi và hàng đống thứ tương tự.

Điều khiến tôi phát cuồng là binh đoàn kem với đủ các vị như vani, cốm, sữa dừa… Tôi đến gần một anh chàng kem chocolate ngọt lừ và cắn một miếng. Chao ôi! Vị ngon của nó khác hẳn những que kem mà tôi từng được ăn….

Bống tôi nghe thấy tiếng gọi: “Tuấn! Tuấn!!! Tuấn!!!!”Thì ra là mẹ tôi gọi tôi dậy đi học. Tôi vừa cảm thấy tiếc, vừa thấy may. Tiếc vì đã kết thúc giấc mơ tuyệt vời của tôi, còn may vì khi nhìn đồng hồ thì đã là 6:35. Cảm ơn mẹ vì đã gọi tôi dậy…

CHUYỆN THI CỬ

Đối với tôi, trong việc học của mình, không gì đáng sợ hơn thi cử.

Cảm giác sởn gai ốc khi ngồi trong phòng thi khoảng một giờ với một xấp bài khó thù lù ngay trước mắt là điều không hề dễ chịu chút nào đối với một thằng “lười toàn tập” như tôi.Và hơn hết, tôi còn rất lười ôn bài, làm bài học thêm để nắm kiến thức. Vì vậy, khi “được” những điểm chín, chín phẩy đỏ chót trên bài thi là về nhà, bố mẹ tôi lại nói cả trăm câu kiểu như: “Đấy, bố mẹ nói có sai đâu mà. Học hành chểnh mảng như thế thì điểm như vầy là đúng rồi!” và vô vàn câu nói tương tự.Tất nhiên tôi biết là bố mẹ chỉ muốn tốt cho tôi thôi, nhưng đôi khi, tôi thấy những lời nói của bố mẹ làm tôi thấy tự ti và đôi chút xấu hổ.Vì tôi thấy mình đã cố gắng hết sức mình nhưng kết quả không như tôi mong đợi, về nhà thì bị chỉ trích làm tôi vô cùng mệt mỏi và đuối sức.

Giờ đây, chỉ khoảng một tuần nữa thôi là tôi phải thi học kì II, kì thi quyết định việc được “thăng cấp” của tôi. Vì thế tôi càng lo và sợ.Áp lực cứ thế đè nặng lên vai làm tôi vô cùng căng thẳng. Cũng nhờ việc này mà tôi được ngồi trước vi tính, viết những dòng chữ cuối cùng trước khi ôn thi. Mong rằng tôi có thật nhiều may mắn để hoàn thành thật tốt bài thi sắp tới.

 

Theo Vanvn.net

Exit mobile version