Em là con gái quê Yên Bái
Dạ trót thương anh một đêm trăng
Guốc son chẳng quản đường xa ngái
Bếp lửa nhà sàn em nướng măng
Mế khen đứa gái Kinh xinh quá!
Đôi má heo may thẹn ửng hồng
Chép miệng: “Có biết băm rau lợn?”
Thở dài: “Biết thái cỏ ngựa không?”
Em ngồi khóc dưới hoa mận trắng
Mế chẳng muốn em về làm dâu
Suối Chăn con nước lau mùa cạn
Dáng ai gùi nắng bước qua cầu
Mế thử lòng em đấy thôi mà!
Hẹn thề đâu nỡ vội chia xa
Vâng, em chăm làm cho mế thấy
Rồi mọi cách ngăn sẽ nhạt nhòa
Áo chàm em mặc ngày ta cưới
Vòng bạc mế trao cổ rạng ngời
Thắt lưng xanh nõn non màu mạ
Anh bảo ngon như quả cọ đồi
Chim rừng chưa thức em chẻ củi
Mặt trời con sào em hái măng
Cáo núi ngược hang em nấu cám
Mặt trăng đi ngủ em dệt khăn
Mế ốm em lo từng bữa cháo
Đánh gió đúng theo tục người Tày
Kéo chăn thổ cẩm, che bớt cửa
Quệt vôi vào gót lúc pá say
Bây giờ em mới lên chức mế
Lượn, cọi ru con cũng ngọt nồng
Ngày đến Dương Quỳ em đã khóc
Hỡi người tay ấp có quên không?
Mế bế cháu khoe khắp bản làng
Nàng dâu khéo đảm lại đoan trang
Môi em – hoa mận chiều xuân ấy
Trống hội Lồng tồng báo Tết sang…
(*): Một xã vùng cao thuộc huyện Văn Bàn, tỉnh Lào Cai.
GÁI XẤU THÌ KHÔNG CHƠI HỘI
“…Này thì gái xấu
Này thì váy hoa
Này thì cá lặn
Này thì chim sa
Sao anh chẳng bắt em về nhà
Dù đã bao mùa trăng em chưa một lần đi chơi hội…”
Chá kêu, em xấu nhất bản
Nả chê, em xấu nhất mường
Dạ em ngóng đợi người thương
Ngồi thêu váy hoa bếp lửa
Tối ngủ quên cài then cửa
Mà sao trai bản ngại vào
Em trở mình giữa chiêm bao
Mơ khèn thơm hơi thuốc lá
Gái xinh mật ong vách đá
Chim núi hót khản mùa nương
Gái xấu cỏ dại ven đường
Phân ngựa chợ phiên bê bết
Đào rừng trổ hoa xuống Tết
Cải vườn trổ ngồng sang đông
Còn em phận gái muộn chồng
Trổ tuổi ắp đầy năm tháng
Em giặt váy hoa bên máng
Mười tám hội xuân qua rồi
Ngượng ngùng chẳng muốn đi chơi
Nước mắt lặn sâu trong ruột
Ngực đồi em căng nhức buốt
Thèm một hơi ấm bàn tay
Anh à, uống rượu thật say
Liều em trắng đêm mưa gió
Vẫn biết phận em là cỏ
Cho dù cỏ cạn mùi hương
Thì xin anh đấy, người thương
Đón em ngày mai vấn tóc
Ây dà, mắt ơi đừng khóc
Ê chề váy phơi bờ rào
Kệ thôi nô nức Gầu tào
Gái xấu thì không chơi hội…
NGÀY XUÂN CHƠI HỘI GẦU TÀO
Bánh chưng treo gác bếp
Cây mạ sắp xuống đồng
Kìa, tiếng khèn ai gọi
Ngọt lịm lời mật ong
Khèn thương lượn rào đá
Khèn nhớ vút trời cao
Lù cở em vấn tóc
Chơi hội xuân Gầu Tào
Núi Đại Thần xa lắm!
Lên yên sợ ngã mà!
Mình nắm đuôi ngựa nhé!
Gió nở xòe váy hoa
Đợi em năm mùa trăng
Chờ anh mười mùa nước
“Ngủ với nhau một đêm…”
Phải lòng từ kiếp trước
Con gái ném pao xanh
Con trai tung còn đỏ
Bát rượu vơi lại đầy
Say một vùng nát cỏ
Nắng vén mây ngó xuống
Xem em múa sinh tiền
Em hay rượu ngô nhỉ?
Cho tình anh thôi miên!
Bắp vồng anh giương nỏ
Tên trúng vào điểm đen
Ngực đồi em buốt nhói
Chắc lạc vào tim em?
Ôi, cõi người vần vũ
Tít mù như đánh quay
Anh đừng thay đổi dạ
Để suốt đời em say
Chiều nghiêng ngày đã tắt
Vòng bạc làm tin nhau
Bàn tay chàm vẫy mãi
Hẹn người về hội sau
Cái hạt thành cái cội
Cái nụ thành cái hoa
Có bao nhiêu trẻ nhỏ
Sau hội này sinh ra?
TẰNG CẨU (*)
Em mắt ngải thả bùa đêm Nghĩa Lộ
Ngụm rượu ngô hay ngụm mắt mà say
Đồi ngực nõn căng tròn trong áo cóm
Gió nổi đi, hàng cúc bướm vụt bay
Em bước ra từ vành trăng lá lúa
Môi hé cười thẹn muôn cánh hoa ban
Lời em khắp dịu dàng tay em múa
Vũ điệu mùa gọi nắng đổ, mưa chan
– Ừ lạ nhỉ, búi tóc em cao thế?
– Dạ thưa anh, em phận gái có chồng!
– Này, em gái chớ đùa dai anh nhé!
– Có chồng rồi, anh đừng nhớ với mong…
Tằng cẩu em khiến tim anh tan nát
Như vải chàm vò giũ dưới suối Thia
Tằng cẩu em làm dạ anh cháy khát
Dốc Đỏ ơi, mồ hôi túa đầm đìa
Đừng bước ra từ vành trăng lá lúa
Đừng hé cười thẹn muôn cánh hoa ban
Đừng tằng cẩu và đừng lơi điệu múa
Để hồn anh không lạc giữa đại ngàn
Sao không đến khi em chưa tằng cẩu?
Trai mường trên buộc vía cổ tay rồi!
Em đã bước lên cầu thang chín bậc
Bếp nhà người khói cay mắt đồ xôi
Sao không đến khi em chưa tằng cẩu?
Muộn rồi anh, em địu nước mỗi chiều
Trải đệm đỏ chờ chồng tan men rượu
Gỡ sợi buồn thêu kín chiếc khăn piêu
Chuyến xe ấy chở anh về xa hút
Cơn mưa ngâu giăng trắng những con đường
Hàng cây biếc nhắn giùm câu tha thiết
Tằng cẩu à, có người nói rằng thương…
(*): Tằng cẩu hay búi tóc trên đỉnh đầu là một luật tục của đồng bào dân tộc Thái đen. Phụ nữ người Thái đen khi lấy chồng, theo phong tục phải búi tóc lên trên đỉnh đầu.
THEO EM VỀ HỘI CỐM
“Mời nàng Trăng xênh xang
Mời nàng Trăng xuống trần
Nàng Trăng xuống chơi với trai gái trần gian
Xuống kết bạn tình với người trần gian”
(Dân ca Tày)
Heo may ùa qua đỉnh thác
gọi lúa chín vàng lưng nương
bản làng dập dìu hội Cốm
có về cùng em, người thương!
Trai dựng đầu hồi sạp nứa
rước mời nàng Trăng xuống chơi
bắp vồng cần cù nhào đắp
bếp lò lửa reo sáng ngời
Gái vén váy chàm gót nõn
đeo gùi chọn hạt thảnh thơi
nếp sấy than hồng bén gió
khói thơm bay tận nhà trời
Sấy xong bỏ ngay máng loỏng
chúng mình giã nhịp chày đôi
anh quệt mồ hôi đắm đuối
em cười căng lên ngực đồi
Lúc em bắt tay sàng cốm
rừng xa vọng tiếng chim gù
khi em nghỉ tay sảy cốm
núi mờ cong mảnh trăng thu
Đừng lượn tài thế anh ơi!
đêm nay em không ngủ được
sao cọi khéo thế em ơi!
một đời dùng dằng chân bước
Có phải hẹn từ kiếp trước
nên hát đợi nhau kiếp này
chẳng cần nhìn vào đôi mắt
cũng thấy tim người đang say
Cốm ngon gói trong lá ráy
hương đâu gói được vỡ òa
cúng dâng tổ tiên đồng ruộng
cầu cho mưa thuận, gió hòa
Thế rồi mùa cốm đi qua
ta không thành chồng, thành vợ
mo rằng: “Mới chỉ đủ duyên
cũng tan thôi vì thiếu nợ”
Năm sau anh về hội Cốm
gặp em con bế, con bồng
biết nói với em gì nhỉ?
hương cốm chảy tràn như sông…
NHỮNG CHIỀU TAM GIÁC MẠCH
Nhũ hoa tam giác mạch
Nở hồng trên ngực đồi
Nắng tháng Mười trinh bạch
Chiều ngập ngừng không trôi
Đứa gái tươi nét môi
Địu gùi hoa phía bản
Đứa trai lùa đàn trâu
No căng làn gió ngát
Nả gieo tam giác mạch
Xuống ruột đá tai mèo
Sao cạn ngày giáp hạt
Lại sang mùa gieo neo?
Nhà anh bên Nàn Sán
Bếp lửa vùi sương mây
Gặp em phiên Cán Cấu
Vòng bạc lồng cổ tay
Ta cưới thôi em nhé!
Cùng trèo núi trỉa ngô
Hái mạch ngon nặn bánh
Nắm chung đuôi ngựa thồ
Em cúi đầu ngượng nghịu
Má như hoa ửng đào
Bụng ưng người mắt sáng
Dạ say khèn nôn nao
Ngủ với nhau một đêm
Giữa đồi tam giác mạch
Nhớ về nhau nhiều đêm
Dù nghìn trùng xa cách
Những chiều tam giác mạch
Cứ dâng hương bẽ bàng
Em quấn xà cạp mới
Đời làm dâu họ Vàng
Những chiều tam giác mạch
Trải hồng ra cuối trời
Áo chàm anh vừa giặt
Vắt nỗi buồn đem phơi
Nả ngừng băm rau lợn:
“Lấy vợ thôi, con à!”
Tôi bỏ lên đồi cũ
Thương một vùng nát hoa…
BẢN LỰ GIÓ THẮP ĐÈN HOA CHUỐI
Em là đứa gái bên bản Lự
Chỉ buộc cổ tay thuở mười ba
Sớm em trỉa ngô, chiều dệt vải
Tối ngồi nấu cám nước mắt sa
Phiên chợ Điện Quan em lẻ bạn
Gùi nặng trĩu vai, bước cúi đầu
Tôi uống trời xanh trong bát rượu
Ngước lên vấp phải lửa lòng nhau
Đôi ta ngày đông cùng sưởi bếp
Ngày thu hội cốm giã chày đôi
Ngày xuân lồng tồng chung câu lượn
Ngày hạ nắng chan cắt cỏ đồi
Bản Lự gió thắp đèn hoa chuối
Lũ chim bói cá đứng rỉa lông
Ven thác vòng bạc trao lần cuối
Cạn những mùa trăng khóc theo chồng
Mế thỉnh thầy then rằm xíp xí
Gọi vía tôi say lạc đại ngàn
Con cá cắn câu, con cá giãy
Đá kê cột nghiến, đá gầm sàn
Tôi xuống phố huyện ăn cơm thợ
Mồ hôi bê bết đổ sang trưa
Gặp em áo vá con bồng bế
Đào rơi phân ngựa dằng dặc mưa
Tôi đi xa lắm, xa bản Lự
Vẫn thấy hằn khuôn mặt kiếp nghèo
Em ở gần lắm, gần bản Lự
Nửa đời vương vất cảnh gieo neo
Tết này tôi lội ngang con suối
Rửa bụi xua tan nỗi ê chề
Gió bấc thắp em thành hoa chuối
Soi tôi biết nhớ bản mà về…