Trong những năm gần đây, Nguyễn Việt Chiến là một trong những nhà thơ viết nhiều về đề tài biển đảo Trường Sa-Hoàng Sa và đã được trao tặng nhiều giải thưởng văn học về thơ biển đảo. Nhân kỷ niệm 28 năm ngày diễn ra trận chiến Gạc Ma ở quần đảo Trường Sa (14/3/1988-14/3/2016), VanVN.Net xin trân trọng giới thiệu chùm thơ viết về biển đảo và trận chiến Gạc Ma của anh.

Nguyễn Việt Chiến

MÁU VIỆT NAM CHẢY TRÊN DA THỊT MÌNH

(Tưởng niệm 28 năm trận chiến Gạc Ma)

Nghẹn ngào hai tiếng Trường Sa

Máu Việt Nam chảy trên da thịt mình

Sáu tư người lính hy sinh

Vòng tròn bất tử mang hình Gạc Ma

Đau thương hai tiếng Hoàng Sa

Máu Việt Nam đỏ thấm qua bao đời

Các anh nằm lại cuối trời

Bảy tư người lính xương vùi biển sâu

Cầm lên hạt muối thương đau

Mẹ Việt Nam tóc bạc màu héo hon

Muối này thấm máu các con

Thấm hồn tử sĩ trong hồn biển xa

Hoàng Sa vọng tới Trường Sa:

Máu Việt Nam chảy trong da thịt mình

12-3-2016

THÊM MỘT LẦN TỔ QUỐC ĐƯỢC SINH RA

(Tưởng nhớ những người lính hy sinh ở đảo đá Gạc Ma)

Các anh đứng như tượng đài quyết tử

Thêm một lần Tổ quốc được sinh ra

Dòng máu Việt chảy trong hồn người Việt

Đang bồn chồn thao thức với Trường Sa

Khi hy sinh ở đảo đá Gạc Ma

Anh đã lấy ngực mình làm lá chắn

Để một lần Tổ quốc được sinh ra

Máu các anh thấm vào lòng biển thẳm

Cờ Tổ quốc phất lên trong mưa đạn

Phút cuối cùng đảo đá hóa biên cương

Anh đã lấy thân mình làm cột mốc

Chặn quân thù trên biển đảo quê hương

Anh đã hóa cánh chim muôn dặm sóng

Hướng về nơi đất mẹ vẫn mong chờ

Nếu mẹ gặp cánh chim về từ biển

Con đấy mà, mẹ đã nhận ra chưa !

Có nơi nào như Đất nước chúng ta

Viết bằng máu cả ngàn chương sử đỏ

Khi giặc đến vạn người con quyết tử

Cho một lần Tổ quốc được sinh ra

Biển mùa này sóng dữ phía Hoàng Sa

Các con mẹ vẫn ngày đêm bám biển

Mẹ Tổ quốc vẫn luôn ở bên ta

Như máu ấm trong màu cờ nước Việt

Biển Tổ quốc đang cần người giữ biển

Máu ngư dân trên sóng lại chan hòa

Máu của họ ngân bài ca giữ nước

Để một lần Tổ quốc được sinh ra

Việt Nam ơi ! dưới bão táp mưa sa

Người thắp sáng một niềm tin bền bỉ

Những giếng dầu trụ vững giữa khơi xa

Dầu là máu thắp trên thềm lục địa

Sớm mai này nắng ấm ở Trường Sa

Tiếng gà gáy bình yên trên ngực đảo

Tiếng trẻ thơ đến trường nơi sóng bão

Thêm một lần Tổ quốc được sinh ra

21-6-2011

NGHE HỊCH TƯỚNG SĨ TRÊN BIỂN ĐÔNG

Mắt hướng biển Đông, Hịch cầm tay

Uy nghi người đứng Song Tử Tây

Đầu đội trời xanh, chân đạp sóng

Sóng Bạch Đằng Giang có về đây ?

Ba lần quét sạch giặc Nguyên Mông

Hịch tướng sĩ văn dậy non sông

Giờ ông ra biển cùng con cháu

Một cõi trời nam dậy trống đồng

Người nghe biển động phía Trường Sa

Ngực trần chắn đạn lính đảo ta

Những hồn lính trận chưa yên ngủ

Mộ gió cồn cào với Gạc Ma

Người nghe sóng dội phía Hoàng Sa

Tầu giặc hung hăng chiếm biển ta

Chúng cắm giàn khoan vào ngực biển

Nhói lòng như chạm máu xương ta

Người đau u uất nỗi Hoàng Sa

Dấu tích cha ông bị xóa nhà

Từ ngày đảo mất vào tay giặc

Con cháu Âu Cơ mãi xót xa

Sông núi ngàn năm vẫn còn đây

Biển vẫn ngàn năm sóng dâng đầy

Bao lớp giặc thù tan dưới sóng

Từng trang sử biển bão giông này

Người hỏi màu xanh lá phong ba

Hồn cây thao thức với Trường Sa

Con dân đất Việt còn thương nhớ

Muôn trùng sóng mặn dội Hoàng Sa

Nghe Hịch tướng sĩ ở Trường Sa

Gối đầu trên sóng ngậm hờn ca

Ca rằng: Muôn thủa non sông Việt

Lớp lớp con dân giữ nước nhà

5-2014

TỔ QUỐC NHÌN TỪ BIỂN

Nếu Tổ quốc đang bão giông từ biển

Có một phần máu thịt ở Hoàng Sa

Ngàn năm trước con theo cha xuống biển

Mẹ lên rừng thương nhớ mãi Trường Sa

Đất Tổ quốc khi chập chờn bóng giặc

Các con nằm thao thức phía Trường Sơn

Biển Tổ quốc chưa một ngày yên ả

Biển cần lao như áo mẹ bạc sờn

Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển

Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng

Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa

Trong hồn người có ngọn sóng nào không

Nếu Tổ quốc nhìn từ bao quần đảo

Lạc Long cha nay chưa thấy trở về

Lời cha dặn phải giữ từng thước đất

Máu xương này con cháu vẫn nhớ ghi

Đêm trằn trọc nỗi mưa nguồn chớp bể

Thương Lý Sơn đảo khuất giữa mây mù

Thương Cồn Cỏ gối đầu lên sóng dữ

Thương Hòn Mê bão tố phía âm u

Nếu Tổ quốc nhìn từ bao thương tích

Những đau thương trận mạc đã qua rồi

Bao dáng núi còn mang hình goá phụ

Vọng phu buồn vẫn dỗ trẻ, ru nôi

Nếu Tổ quốc nhìn từ bao hiểm hoạ

Đã mười lần giặc đến tự biển Đông

Những ngọn sóng hoá Bạch Đằng cảm tử

Lũ Thoát Hoan bạc tóc khiếp trống đồng

Thương đất nước trên ba ngàn hòn đảo

Suốt ngàn năm bóng giặc vẫn chập chờn

Máu đã đổ ở Trường Sa ngày ấy

Bạn tôi nằm dưới sóng mặn vùi thân

Nếu Tổ quốc neo mình đầu sóng cả

Những chàng trai ra đảo đã quên mình

Một sắc chỉ về Hoàng Sa thuở trước *

Còn truyền đời con cháu mãi đinh ninh

Nếu Tổ quốc nhìn từ bao mất mát

Máu xương kia dằng dặc suốt ngàn đời

Hồn dân tộc ngàn năm không chịu khuất

Dáng con tàu vẫn hướng mãi ra khơi

(Trại viết Văn nghệ Quân đội Hạ Long 4-2009)

———-

* Mới đây người dân huyện đảo Lý Sơn đã tìm thấy một sắc chỉ của

vua triều Nguyễn năm 1835 cử dân binh ra canh giữ đảo Hoàng Sa

TỔ QUỐC BÊN BỜ BIỂN CẢ

(bài thơ được trao giải thưởng cuộc thi Đây biển Việt Nam do báo Vietnamnet và báo Văn Nghệ tổ chức năm 2011)

Mưa gió quay cuồng suốt đêm trên biển

Tổ quốc như con tàu

vượt bão giữa trùng khơi

Ai có thể ngủ yên ngày tháng ấy

Trên con tàu

quê hương tôi

Người đội mưa trên đồng ngập nước

Người trắng đêm cứu lúa, cứu nhà

Người vượt lũ, dầm mình trên sóng

Người đội trời neo giữ đảo xa

Thương Tổ quốc bên bờ biển cả

Ngớt bão giông lại mưa lũ mịt mờ

Trẻ đến trường phải lội mưa, đội sách

Hạt thóc lấm bùn thấm ướt trang thơ

Thương Tổ quốc bên bờ biển cả

Mây Trường Sơn bay đến tận Trường Sa

Mây vẫn ấm trên mái nhà đất nước

Dẫu bão giông thấm giột phía Hoàng Sa

*

Anh ra biển, mang tình em lên đảo

Ngày chia tay chỉ có sóng theo cùng

Sóng thương nhớ quặn lòng trong giông bão

Em trở về với đất mẹ thủy chung

Đất quặn đỏ ngàn năm trận mạc

Bao lớp người như sóng trùm lên

Trên dải đất ba ngàn cây số biển

Mong tháng ngày đất nước bình yên

Dáng đất nước như con thuyền độc mộc

Đến thả neo trên bờ bãi sông Hồng

Hình đất nước như con tàu thân thuộc

Đang dạt dào với sông nước Cửu Long

Người mở đất đã đi về phía biển

Nắng Hoàng Sa còn đau đáu cát vàng

Người giữ đất đến từ ngàn năm trước

Gió Trường Sa thổi từ thủa hồng hoang

Sóng trầm hùng mơ khúc Bạch Đằng Giang

Núi Yên Tử hóa thân ngàn cọc gỗ

Sóng nhấn chìm bao giấc mộng xâm lăng

Hịch tướng sĩ còn vang trên sóng bể

Suốt ngàn năm không cúi đầu nô lệ

Chim Lạc bay trên khát vọng trống đồng

Mẹ vẫn ngóng nơi đầu non cuối bể

Tan giặc rồi con mẹ có về không ?

Con theo cha giữ nước phía biển Đông

Biển là mẹ còn chúng con là sóng

Khi đất nước đối mặt với bão giông

Cả biển sóng dựng lũy thành muôn dặm

*

Nơi đất mẹ tựa lưng vào biển cả

Những người con như sóng cuộn dưới trời

Lồng ngực trẻ căng đầy hơi thở sớm

Như ngọn buồm khát vọng cuốn ra khơi

Anh gắn bó đời anh cùng biển cả

Những tên làng, tên đảo hóa quê hương

Nơi thân thuộc từng dấu chân trên cát

Từng cánh chim xao động mỗi hoàng hôn

Anh lật mây tìm lại một khoảng trời

Mưa ký ức bồn chồn trên đảo vắng

Nỗi nhớ em nẩy mầm trên cát mặn

Cát sẽ trổ một mùa cây hy vọng

Đêm tuần đảo, chỉ còn anh với sóng

Sóng hỏi anh, người ấy ở phương nào

Trăng sẽ mọc nối hai đầu xa cách

Thủy triều em đang ngập bến trăng sao

*

Cái bán đảo vươn mình ra biển thẳm

Mỗi sớm mai thao thức những bến bờ

Mồ hôi biển trên vai cha muối đọng

Áo mẹ sờn cát lấm mỗi ngày mưa

Biển nhân hậu chở che như tình mẹ

Chắt chiu từng hạt muối để phần ta

Mẹ dành dụm từng nắm rơm, ngọn khói

Nuôi lớn con dưới nắng cháy, mưa sa

Mùa biển động trên cồn cào sóng dữ

Thương con tàu lạc bão giữa trùng khơi

Cả làng biển lại trắng đêm ngóng đợi

Sóng bạc đầu hay tóc trắng mẹ tôi

Biển gian lao thử thách biết bao người

Người như muối hòa tan vào sóng mặn

Sóng mở ra cuồn cuộn những chân trời

Để đất nước hóa thân vào vô tận

*

Đây dấu tích những người đi mở nước

Hồn ngư dân trên đảo nổi, đảo chìm

Đá chủ quyền đặt tên ngàn năm trước

Máu san hô còn đọng một lời nguyền

Đêm thăm thẳm ngủ yên bên biển cả

Những người con đất nước đã quên mình

Nâng giấc họ có lời ru của sóng

Có vầng trăng ký ức mãi tươi nguyên

Bên ánh lửa đầu tiên nơi hoang đảo

Người cầm gươm, xõa tóc, múa trên thuyền

Điệu múa cổ chập chờn trong bão cát

Màu cát vàng như rượu cháy thôi miên

Người lính đi, ngọn lửa tạc vào đêm

Cánh chim biển phập phồng trên cát ấm

Người với chim thân quen như bè bạn

Nơi mịt mù bão tố giữa đảo xa

Em đừng quên phía ấy có Trường Sa

Anh ra biển mang tình em lên đảo

Biển yêu thương vẫn sâu nặng thiết tha

Ngay cả lúc biển cồn lên giông bão

9-2011

NẾU ĐẤT VIỆT XÓT XA KHÔNG THẤY BIỂN?

(trích trường ca)

Nếu quê mẹ thân yêu xa vắng biển?

Biển yêu thương che chở suốt ngàn đời

Hồn dân Việt lắng trong hồn sóng biển

Tiếng dân ca còn mặn muối trùng khơi

Nếu đất Việt rồi đây xa cách biển?

Biển đau thương sẽ dựng sóng ngàn đời

Lời ông cha dặn cháu con muôn thuở

Đem máu xương gắng giữ lấy biển trời

Nếu sông núi ngày mai không gặp biển?

Hồn Vọng phu trên sóng mãi hướng về

Hoàng Sa cát còn trầm vang máu đỏ

Máu Việt mình Trường Sa vẫn lắng nghe

Nếu đất nước đau thương bị mất biển?

Mây Trường Sơn u uất sẽ thôi bay

Sóng sông Hồng quặn sôi mùa lũ đỏ

Đồng Cửu Long bóng lúa mãi hao gầy

Nếu quê mẹ thân yêu xa vắng biển?

Ta về đâu trên sóng nước quê mình

Khi Tổ quốc như con tàu nhớ biển

Suốt đêm dài thao thức đợi bình minh

Nếu đất nước đau lòng không thấy biển?

Nước trăm sông không còn chảy yên bình

Mẹ Việt Nam ngàn đời không chịu nhục

Con lẽ nào lại từ chối hy sinh

Nếu đất Việt quặn lòng thương nhớ biển?

Sóng Trường Sa mong đội đá vá trời

Mưa Hoàng Sa bóng thuyền miền lưu lạc

Vẫn ngóng về đất mẹ Việt Nam tôi

Nếu quê mẹ mùa xuân xa vắng biển?

Đất Cà Mau không ấm nắng mai vàng

Trời Lũng Cú không sáng mây đào Bắc

Gió biên cương thao thức nhớ biển Nam

Nếu quê hương mùa hè xa cách biển?

Đêm Hội An mờ mịt bóng đèn lồng

Cố đô Huế chìm trong mưa nhã nhạc

Sông Hương buồn nằm lắng sóng biển Đông

Nếu đất mẹ mùa thu xa vắng biển?

Mưa Sài Gòn thôi ướt tóc em bay

Thu Hà Nội không thơm màu cốm mới

Phố cô đơn đội một mảnh trăng gầy

Nếu đất nước mùa đông không sóng biển?

Đỉnh Hoàng Liên cô độc giữa sương mù

Hải Vân núi bơ vơ bên đèo tối

Vó ngựa khua thấp thỏm dưới sao mờ

Nếu xứ sở dân ca không thấy biển?

Mái đình quê lưu dáng mũi thuyền cong

Nàng yếm đũi chân trần thèm khỏa sóng

Biển nơi đâu, ta khát biển cháy lòng

Nếu đất nước uất hờn thương nhớ biển?

Núi sông kia vẫn còn mãi ngàn đời

Tiếng Nguyễn Trãi bình Ngô trong máu khóc

Gặp Nguyễn Du tiếng Việt chẳng mồ côi

Nếu Tổ quốc xót xa bị mất biển?

Dân Việt ta quyết giữ lấy biển này

Hồn sông núi ngàn năm mong rửa hận

Tiếng trống đồng mùa chim Lạc còn bay

Nếu đất nước yêu thương xa cách biển?

Có lẽ nào con cháu chịu khoanh tay

Chín chục triệu trái tim nghe biển gọi

Thề giữ gìn đất mẹ Việt Nam đây


2015

 

– Theo Vanvn.net –

Exit mobile version