HỒNG NHUNG
Qua 107 bài thơ, “Khi tâm hồn đầy nắng” của nhà thơ Biện Tiến Hùng mở ra thế giới nội tâm phong phú, nơi thiên nhiên, thời gian và con người hòa quyện trong dòng chảy cảm xúc liên hồi. Ở đó, người đọc không chỉ bắt gặp những tình yêu đã qua, mà còn nhìn thấy chính mình với những niềm vui, nỗi buồn, tiếc nuối và hy vọng…
Mở đầu “Khi tâm hồn đầy nắng” là Hương Xuân – bài thơ vẽ nên bức tranh thơ mộng về mùa Xuân nơi làng quê, nơi mà cảnh sắc và những kỷ niệm tuổi thơ vẫy gọi. Không khí tươi mới của mùa Xuân không chỉ gợi nhắc về thiên nhiên mà còn về một thời thanh xuân rực rỡ, nơi tình yêu và niềm vui đan xen, thổi vào lòng người cảm giác bình yên.
Em nói với anh xuân đã chín
Lòng anh bịn rịn giữa sắc xuân
Hoa cúc đầu tuần còn vương vấn
Cho lòng phấn chấn giữa hương xuân
Sự tươi mới của mùa Xuân không chỉ là hình ảnh thiên nhiên mà còn là ẩn dụ cho tuổi trẻ – nơi tình yêu và niềm vui đan xen, mang đến cảm giác bình yên trong tâm hồn.

Tập thơ “Khi tâm hồn đầy năng” của nhà thơ Biện Tiến Hùng. (Ảnh: Tác giả cung cấp)
Những cuộc tình dang dở – thủy chung
Trái ngược với sự tươi tắn của Xuân, ngay sau đó là Mưa trong cuộc tình – tiếng vọng của một cuộc tình buồn. Một bài thơ mang đến cho người đọc cảm giác khác biệt, đượm buồn. Ở đó, mưa không chỉ là hiện tượng thời tiết mà trở thành biểu tượng cho chia ly, cho ký ức bị xói mòn theo năm tháng. Những giọt mưa rơi hay giọt cảm xúc của con người:
Giọt buồn giọt nhớ, giọt gần giọt xa.
Tiếng mưa có lúc vỡ òa,
Lặn vào trong gió biết là về đâu?
Từng giọt mưa như nhỏ xuống tâm hồn người đọc, khơi dậy những rung cảm sâu kín về một tình yêu đã qua, một ký ức không thể gọi tên, chỉ còn lại dư âm.
Đọc “Khi tâm hồn đầy nắng”, bạn đọc sẽ chạm vào những vết xước của tình yêu dang dở trong Lỡ làng.
Có còn không yêu thương
Trên con đường sỏi đá?
Tình ta như hoa lá
Hương hoa rồi nhạt nhòa.
Những ký ức cũ hiện về, nhòa nhạt nhưng vẫn in hằn. Đó là nỗi tiếc nuối cho những yêu thương không thể giữ, cho những lời hứa không thành.
Tập thơ cũng dành nhiều không gian để ca ngợi tình yêu vĩnh cửu, như trong Chuyện tình thuyền và bến – hình ảnh mang tính biểu tượng về sự đợi chờ và gắn kết. Thuyền và bến tuy xa mà gần, luôn hướng về nhau bằng một tình cảm thủy chung, âm thầm mà mãnh liệt. Qua đó, nhà thơ khẳng định: tình yêu không chỉ là cảm xúc, mà còn là sự kiên nhẫn và bao dung.
Hay như một cuộc tình đẹp như một giấc mơ trong Chỉ là giấc mơ thôi là một bài thơ đầy chất mộng, gợi về một mối tình cũ – như giấc mơ đẹp chưa trọn. Nó khơi lên cảm giác tiếc nuối mà nhẹ tênh, như khói sương bay qua cuộc đời, để lại dấu lặng trong lòng người đọc.
“Khi tâm hồn đầy nắng” không chỉ là một tập thơ – đó là bản giao hưởng cảm xúc giữa người và đời, giữa yêu thương và lặng lẽ, giữa những gì đã mất và những gì còn lại. (Ảnh: Tác giả cung cấp)
Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng là những nỗi niềm về tình yêu không trọn vẹn. Lạ rồi quen là một bài thơ phản ánh sự biến chuyển trong mối quan hệ con người, như một tất yếu của thời gian. Tình yêu – tưởng như vĩnh hằng – đôi khi cũng không tránh khỏi phai nhạt khi đời sống cuốn con người theo những ngã rẽ không thể đoán định.
Những hoài niệm tuổi thơ và gia đình không thể quên
Rồi những hoài niệm tuổi học trò hiện lên rõ nét trong bài thơ Dĩ vãng – nơi tình yêu đầu đời chỉ là ánh mắt, là nụ cười, là những rung động chưa kịp nói thành lời. Dẫu không trọn vẹn, nhưng tình cảm ấy vẫn lấp lánh trong miền ký ức như một phần của tuổi trẻ – đẹp, mong manh và vĩnh viễn.
Cũng thuộc dòng thơ hoài niệm, Hạ buồn đưa người đọc trở về với mùa hè tuổi học trò – thời điểm của những buổi chiều rực nắng, tiếng ve gọi mùa và cảm xúc trong trẻo. Nhưng sau lớp áo đẹp đẽ ấy, là một nỗi buồn mênh mang: thời gian không trở lại, và kỷ niệm rồi cũng nhạt nhòa.
Không chỉ nói về tình yêu đôi lứa, tập thơ còn chạm đến những mối quan hệ thiêng liêng nhất – tình cảm gia đình. Có cách nào là bài thơ đầy trăn trở về tình cha mẹ, về ước mong cho con cái một tương lai sáng rỡ giữa cuộc đời đầy sóng gió. Ở đây, thơ không còn là hình ảnh, là giai điệu – mà trở thành lời thì thầm từ trái tim, mang theo sức mạnh của tình yêu vô điều kiện.
Mỗi bài thơ trong “Khi tâm hồn đầy nắng” là một lát cắt cảm xúc, một thước phim quay chậm về ký ức, tình yêu và sự sống. (Ảnh: Tác giả cung cấp)
Tập thơ kết lại như một bức tranh đa sắc về cuộc sống. Mỗi bài thơ là một lát cắt tinh tế của cảm xúc: Có lúc dịu dàng như ánh nắng đầu Xuân, có lúc trầm lắng như chiều mưa hạ. Tác giả không chỉ kể chuyện bằng thơ mà còn dẫn dắt người đọc vào thế giới nội tâm – nơi quá khứ và hiện tại giao thoa, nơi ký ức trở thành động lực để sống, để yêu, để hy vọng.
“Khi tâm hồn đầy nắng” không chỉ là một tập thơ – đó là bản giao hưởng cảm xúc giữa người và đời, giữa yêu thương và lặng lẽ, giữa những gì đã mất và những gì còn lại. Thơ trong tâm thức nhà thơ Biện Tiến Hùng trở thành ánh sáng. Một thứ ánh sáng lặng thầm nhưng bền bỉ, soi rọi những ngóc ngách tâm hồn mà ngôn ngữ thông thường không thể chạm tới.
“Khi tâm hồn đầy nắng” – Ánh sáng từ bên trong tâm hồn tác giả được thể hiện trọn cả tập thơ. Tập thơ kết lại như một bản giao hưởng lặng lẽ nhưng đầy nội lực. Mỗi bài thơ là một lát cắt cảm xúc, một thước phim quay chậm về ký ức, tình yêu và sự sống.
Khi tâm hồn/nội tâm con người đầy nắng đó là lúc bốn mùa trong ta bừng nở: Xuân tươi sáng, Hạ nồng nàn, Thu mộng mị và Đông là khoảng lặng để chiêm nghiệm.
Mỗi mùa là một phần của cuộc sống, là cơn sóng nhỏ trong đại dương cảm xúc mà thi ca mang lại. Khi nội tâm đủ sáng, thế giới cũng trở nên dịu dàng hơn.
Nguồn: danviet.vn
Hồng Nhung đăng bài