“Kính linh thiêng Dòng Tộc Ông Bà. Kính tặng Ba Mẹ, Nhà thơ Thanh Tịnh, Nhà thơ Trần Vàng Sao, Nhà thơ Viêm Tịnh… và Dòng Họ VÕ CÔNG ở xứ Huế” – Nhà văn Võ thị Xuân Hà –

Nhưng câu chuyện này mới chỉ bắt đầu.

Tôi còn chưa nói gì mấy về cha tôi.

Câu chuyện này cha tôi chỉ hiện diện như luồng khí nhẹ nhàng phả trên thế gian. Luồng khí ấy phát lộ như ánh hào quang, quần tụ trên đỉnh Phượng Tây, tụ với luồng khí thổi dạt từ mộ phần ông bà nội tôi, kết với luồng khí đến từ ngôi mộ chú Năm, o Sáu và thím Út tôi, và từ ngàn vạn sinh linh đã chết ngày Huế thất thủ, từ ngàn vạn sinh linh đã chết suốt chiều dài mấy cuộc chiến tranh.

Hôm đó, chuyến xe tua từ Hà Nội vào đi nhanh không dừng lại điểm nào. Cả đêm tôi không biết rằng chỉ sớm mai thôi tôi sẽ không còn cha. Tôi ngồi trên xe nhìn ra màn đêm đen suốt chiều dài chặng đường. Tôi không hồi hộp không nóng ruột. Tôi trơ lỳ và lạnh lùng. Không biết rằng cha tôi đang vật lộn với thần chết để chờ tôi về.

Huế hôm đó thời tiết không đẹp. Sông Hương lờ đờ chảy. Cây cối ủ rũ và xấu xí một màu xám. Cầu Tràng Tiền sáng sớm không có ánh đèn không có mặt trời chiếu rọi nom thô kệch không lãng mạn không yêu kiều.

Tôi bước những bước về nhà như trong giấc mộng du.

Cha tôi bảo với thần chết:

“Hãy đợi tôi chút xíu thôi. Đứa con gái thứ hai của tôi đang về”

Thần chết bảo:

“Con gái thứ hai thì cũng như con thứ ba thứ tư thứ năm, đều đi vắng cả. Đã có con cả của ông ngồi đây rồi. Ông định nấn ná sao? Cha mẹ ông đang chờ đón ông bên sông Đoạn Hà. Ông có biết cha ông chết vì đạn lính cộng hòa năm xưa?”

Cha tôi thở dài:

“Tôi biết, tết Mậu Thân năm sáu tám…Cha tôi bị tụi lính cộng hòa lia chết ngoài đường. Ông chờ tôi trở về. Ông không chạy theo gia đình, vì ông sợ tôi về không gặp được ai. Lính cộng hòa nghi ông nuôi cán bộ cách mạng như tôi. Chúng đã muốn kiếm cớ với ông từ lâu…”

Thần chết tỏ ra thông cảm và lịch thiệp hơn:

“Ở dưới kia ông ấy thường tiếp cờ tôi. Tôi đỡ buồn chán hơn nhiều. Một linh hồn cương nghị. Con gái thứ hai của… ngài, sao phải chờ nó?”

Cha tôi bảo:

“Con gái thứ hai của tôi cả đời thiệt thòi, ít được tôi chiều chuộng nhất. Đứa con gái cả được nâng niu như bông hoa hồng ân. Đứa con gái thứ ba giống bên nội nhất, được cả họ đắp lên mình nó đôi cánh chim hải yến. Đứa con gái thứ tư là con gái út trong bốn con gái, là nàng tiên bồng lai đáng yêu nhất. Đứa thứ năm là con trai duy nhất hòa hợp cả gia đình. Còn đứa thứ hai, từ khi sinh ra bề ngoài đã mang vẻ băng giá khác biệt, khi vợ tôi mang thai, tôi đã có lúc không muốn nó ra đời… Nhưng nó sẽ giúp gia tộc này sống mãi. Tôi có một quyển gia phả, chưa kịp đưa cho nó…”

Thần chết mủi lòng đồng ý:

“Chỉ một giây thôi đấy. Khi nó bước vào cửa, lao đến bên ngài, ngài chỉ có một giây thôi. Nhưng ngài phải đổi một giây này để chịu một niên đứng bên cầu Đoạn Hà chờ uống nước quên”

“Tôi không muốn uống nước quên. Tôi muốn nhìn thấy vợ tôi, các con tôi ở nơi này, mãi mãi…”

“Không uống nước quên, ngài sẽ chẳng bao giờ được quay lại”

Đây là kênh youtube chính thức của nhà văn Võ Thị Xuân Hà, xin mời đăng ký kênh tại đây: Cầm Kỳ Official

https://www.youtube.com/channel/UCW1FrHA89jLdnIiXDUYCr5Q

để ủng hộ trang và nhận được thông báo mỗi khi có video mới. Trên một số nền tảng số khác như: Facebook: https://www.facebook.com/CamKyOfficial Website: https://tonvinhvanhoadoc.net #Võ Thị Xuân Hà #Cầm Kỳ #Nàng Thê