Nhiều tác giả

 

 

TRƯƠNG CÔNG TƯỞNG
Mở ra tưởng tượng

Mở ra sau cánh cửa thung lũng mù sương
buổi sáng tôi bay giữa mây
bồng bềnh kí ức trắng
ướt lạnh tuổi thơ khát cháy

Cánh đồng nào cha đuổi mẹ chạy hụt hơi
phía sau bà tôi ôm cây chổi
cây chổi có phép thuật
rượt tôi chạy giữa trưa đường làng đứng bóng
tôi ôm gốc me khóc suốt bốn mùa

Cách nhà tôi là nhà một nhà thơ
tôi chưa gặp ông bao giờ
không biết ngày tôi lớn lên thung lũng có buồn như ngày ông
từng sống
con ngõ nhỏ và những gốc me cùng tôi lớn
thèm thuồng viên kẹo ánh vàng trong ngôi nhà người đàn bà
không chồng nuôi mộng cô đơn

Mở ra sau cánh cửa
những ngày có mặt trời
dòng sông không thể cuốn trôi muộn phiền lòng mẹ
những người đàn bà ở làng ra sông giặt áo
mùa thu trôi xa xăm

Những trai tráng xuôi dốc tìm hoa
giấc mơ đổi đời mang gương mặt lấm lem thời bắt ốc
ngô nghê rồi thảng thốt
ai lớn lên rồi lòng chẳng thể bình yên

Những cô gái xuôi dốc tìm trăng
chúm cau non rung rinh phố
nhắm mắt rồi mở ra toàn những điều lo sợ
sau cánh cửa là thung lũng khát cháy
những giấc mơ bỏng rát tim người…

 

TRẦN THỊ HUYỀN TRANG
Những bậc thềm, những đài hoa

Khi chúng mình tìm lại bến bờ xưa
ga mùa xuân chuyến tàu vừa xa khuất
mùa hạ khô sông về chưa kịp nước
bậc thềm nào nắng hửng sau mưa

Bậc thềm nào
chấp chới những đài hoa
rơi dại dột trong ngóng trông da diết
bỏ sau lưng làn hương mật ngọt
bàn tay em chờ đợi kia rồi

Tay trong tay
băng qua mọi nẻo người
từng ngày thành hôm qua
từng ngày là hôm nay
và mai nữa

Thánh ca nhé
tiếng chim thơm mách nhỏ
mùa thu dìu trái chín những vườn xa

Mỗi ngày đợi nhau
khung cửa chiều tà
em dặn lửa dặn rơm đừng sốt ruột
mà không thể không nôn nao bấm đốt
để bên đèn chén đũa chung đôi

Nơi đong đầy yêu dấu của đời tôi
hoa vừa nói lời gì không rõ nghĩa
xa cũng nhớ
gần ơi sao cũng nhớ
những đài hoa, ngọn gió, những con đường.

NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO
Qua dốc tình nhân

Mái tóc ngắn như tơ mành
buông trong chiều mưa bão
qua dốc tình nhân
vắng bóng con đò

Qua dốc tình nhân
thăm thẳm đo trái tim đàn bà
cạn sâu lòng đĩa
tơ vương trút xuống sông đầy

Về đây
ngồi với cố nhân trong chiều mưa bão
nhìn thấy bóng mình rách tươm
mảnh vỡ không bao giờ lành lại

Qua dốc tình nhân
gọi cố hương không lời trên mái tóc thời gian chưa kịp gội
hương bưởi hương chanh đã nhoè kí ức mùa
có lời ru vừa qua đời
cánh võng lìa đôi.

Văn nghệ Quân đội

Phạm  Thúy Quỳnh đưa bài